Tiết Lập thu đã bắt đầu được mấy ngày nhưng Nha Trang vẫn có những ngày nắng nóng y như tháng Bảy. Nắng vẫn rực rỡ nhảy múa cùng bầu trời xanh lồng lộng nhưng chắc không ai ngước nhìn để ngắm những áng mây trắng lửng lơ trên cao...
Đó là câu thơ của thi sĩ Xuân Quỳnh nói về cuộc đời con người và mùa thu đất trời. Không cần nói về triết lý từ câu thơ đó, chỉ bình thường của sắc trời mùa hạ đã nhạt dần để mây trắng mùa thu gợn bay cũng đã làm cho những ai yêu thiên nhiên đều xao xuyến với cảm xúc bâng khuâng.
Dọc đường chinh chiến là cuốn sách của tác giả Trầm Lợi Mến do Nhà xuất bản Đà Nẵng ấn hành vào tháng 7-2024. Với tác giả và đồng đội của ông, đây là một dấu ấn kỷ niệm đời lính và để tưởng nhớ, tri ân những đồng đội đã ngã xuống nhân kỷ niệm Ngày Thương binh - Liệt sĩ 27-7.
Vừa mới tới cơ quan bạn đã hồ hởi khoe với tôi rằng mới mua được bịch rau má quê. Bạn cười rất tươi, đã từ lâu lắm rồi bạn mới thấy được bịch rau má quê ngon như vậy. Nghe bạn nói, tôi bỗng giật mình, khựng lại mấy giây rồi chợt nhận ra mình cũng đã quá lâu rồi chưa gặp lại “người bạn rau má” thuở nào. Như chạm vào mạch cảm xúc và được khơi thông, tôi bắt đầu cuốn vào câu chuyện của bạn. Và thế là chúng tôi cùng lên chuyến tàu ký ức trở về năm tháng ở quê với những cọng rau má quê nghèo thân thương.
Đó là hoa bão táp và trái bàng vuông. Cách đây hơn 20 năm, những đảo ở Trường Sa mà tôi đến khác bây giờ rất nhiều. Ngày đó, trên đảo cây xanh chưa nhiều, thiếu nước ngọt và gần như chưa có điện.
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi đi chợ sớm, tôi vẫn thấy hình ảnh thân quen như trong ký ức thời bé thơ, đó là sự tần tảo của các bà, các mẹ bên gánh hàng của mình.
Năm nào cũng thế, mỗi khi mệt mỏi vì công việc, nhóm chúng tôi lại bảo nhau “Thứ Bảy này, đi nạp vitamin sea đi!”. Ngoại trừ cô bạn quê ở Bình Định, còn lại 4 người trong nhóm đều là dân vùng đồi núi và ít được đi biển. Vậy nên, biển luôn luôn vẫy gọi chúng tôi, chưa khi nào hết háo hức, chưa khi nào thấy chán. Và thế rồi hôm sau, nhóm thực hiện ngay. Bởi cái “vitamin sea” ấy cách chúng tôi vài giờ xe đò, đó chính là Nha Trang.
Hơn mười năm, từ khi nghỉ hưu, tôi mới trở lại thị trấn Vạn Giã. Mấy chục năm làm việc, số lần tôi đi công tác ở Vạn Ninh khá nhiều, từ khi còn là tỉnh Phú Khánh nên Vạn Giã với tôi quen thuộc như về nhà.