Có những người bạn rời quê hương đã lâu, nay trở về lại Nha Trang hay hỏi: “Chỗ đó có còn không? Sao thành phố bây giờ khác quá”. Con người vốn sống trong hoài niệm, thường không muốn thay đổi, giống như ôm mãi mối tình ngày đi học, dằng dặc mãi trong lòng mình nỗi nhớ không nguôi.
Đó chắc hẳn là cảm giác của rất rất nhiều người, dù là sinh sống ở Nha Trang từ nhỏ hay chỉ mới đến thành phố lập nghiệp. Vì Nha Trang quá đẹp, vì Nha Trang luôn làm cho người ta thấy bình yên khi đến và xao xuyến khi rời đi. Vì người Nha Trang quá đỗi thân thiện, hiền hòa, chân chất giản dị. Và còn vì nhiều điều thú vị khác nữa, nên Nha Trang luôn tạo được cảm tình cho người khác.
Ngày xưa, ngoại làm việc tay chân vất vả, ăn uống kham khổ, song sức khỏe ngoại rất tốt. Suốt ngày, ngoại lo lau dọn nhà cửa, rồi chăm sóc đàn gà, vườn rau, đám cỏ sau vườn. Ngày nào cũng như ngày nào, ngoại lủi thủi làm việc một mình, chân tay không lúc nào yên.
Cổng nhà ngày mưa ướt nhẹp. Thuần bước xuống taxi, vội vàng bế con đứng trong hiên nhà ngó quanh tìm mẹ. Bố đi làm xa nhà, mấy anh em Thuần cũng mỗi đứa một phương nên mẹ thường lầm lũi một mình. Hôm nay biết mẹ con Thuần về chắc mẹ đã đội mưa đi chợ tìm mua mớ tôm tươi nhất, chọn từng quả mận cơm ngon nhất. Mẹ là thế, chăm chút và chiều chuộng các con đến từng bữa cơm, từng giấc ngủ, như thể muốn bù đắp những thiếu thốn, thiệt thòi của con trong tháng ngày xa xứ.
Chỉ mới qua Tết không lâu, đám cải của mẹ gieo vào sườn luống khoai lang chưa kịp hái hết, đã bắt đầu đơm bông. Những bông cải lốm đốm vàng tươi khiến bức họa đồng quê thêm rực rỡ.
Khi ba má tôi đến Nha Trang và xây ngôi nhà đầu tiên trong đời mình ở Xóm Mới thì nơi đây chỉ là một vùng cát trắng hoang sơ, vắng vẻ còn thưa nhà cửa...
Hồi ở phố, mỗi tuần ít nhất một ngày, tôi chạy xe lang thang khu vực Ngọc Hiệp, Lư Cấm (TP. Nha Trang)… Khi ấy, con trai tôi học tiểu học được nghỉ ngày thứ Bảy, tôi chở con đi chơi coi như buổi học thực tế, chỉ cho con biết đồng ruộng, rau trái, chim muông, trâu bò…
Có lẽ, bất kỳ ai thuộc thế hệ 8x trở về trước, trong hành trang cuộc đời đều mang theo những lời ru ngọt ngào của bà, của mẹ, nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người ngay từ thời thơ ấu. Qua lời ru mượt mà, trầm bổng, ấm áp theo từng nhịp võng đưa, đứa trẻ lớn lên theo thời gian đã cảm nhận tình thương yêu vô bờ bến của bà, của mẹ. Đó có thể là tâm tư thầm kín mà người mẹ dành cho con, là tình yêu quê hương đất nước, đạo lý làm người… dần dần thấm đẫm vào tâm hồn trẻ thơ.
Bao ngày chộn rộn chuẩn bị, rồi Tết cũng qua mau. Nhịp sống bình thường đã trở lại, nhưng dường như dư âm của những ngày Tết vẫn còn phảng phất. Phố vẫn đầy sắc hoa, trời vẫn đầy sắc xuân, lòng người vẫn còn rạo rực tận hưởng những ngày đầu năm nhiều cảm xúc… Tết với mọi người là những dư âm ngọt ngào và sâu lắng.