Dưới lớp bụi thời gian, “ngăn kéo học trò” như một cuốn sổ tay lưu giữ những ký ức xưa cũ, nơi mỗi trang giấy đều chứa đựng một chút kỷ niệm ngọt ngào lẫn đôi phần luyến tiếc.
Chiến tranh là nỗi bất hạnh lớn nhất của nhân loại. Đó là đau thương, mất mát, là những tổn thất tàn khốc không để lại gì ngoài sự phi nghĩa như chính bản chất của chiến tranh.
Mỗi lần ông ngoại mở chiếc tủ gỗ cũ, lấy ra chiếc phong bì đã ố vàng theo thời gian, đứa cháu ngoại lại tò mò nhìn theo. Một hôm, khi thấy trong phong bì có một nhúm tóc đen nhánh được buộc gọn, cháu ngoại liền hỏi.
Ngay từ cái tựa “Chuyện của món” (Nhà xuất bản Lao động, năm 2024) với trang bìa minh họa một đôi tay phụ nữ đang khéo léo chế biến thực phẩm trong gam màu dĩ vãng...
Lần nào đi qua đèo Cả, trong tâm trí tôi cũng ùa về những câu thơ gân guốc trong bài thơ Đèo Cả của nhà thơ Hữu Loan: “Đèo Cả! Đèo Cả!/Núi cao ngất/Mây trời Ai Lao/Sầu đại dương/Dặm về heo hút/Đá bia mù sương…”.
Rất ít người nói về Nha Trang mùa đông, bởi nơi này ấn tượng với rực rỡ mùa hạ, mùa xuân, xao xuyến nhất là mùa thu nên mới có nhiều ca khúc viết ngợi ca bầu trời xanh xứ biển. Tuy vậy, mùa đông ở phố biển vẫn có nét riêng.
Nha Trang không chỉ có nguồn cá biển phong phú mà cá đồng cũng nhiều. Vào mùa, những con cá tròn căng, thịt săn dai, ngọt, béo. Và món cá nướng nhiều người ưa thích bởi thưởng thức được nguyên vị ngọt tươi, ngon của cá.
Cuộc sống với bao vất vả, xuôi ngược, với bao lo toan cơm áo gạo tiền, lợi danh…, nhưng rồi ai nấy cũng có những phút giây tĩnh lặng, quay về, nhìn lại đời mình với bao vui buồn, kỷ niệm.
Bạn tôi, một nhà doanh nghiệp thành đạt, bỗng dưng điện thoại bảo: “Gửi mình một ít tâm linh”. “Tâm linh gì?”, tôi hỏi lại. “Mấy cái hình quê mình, chuối, dừa, bò, ngõ… Thiếu quá, thèm thắt ruột!...”, bạn nói. Tôi cười, thì ra là vậy!