Khi mùa mưa đã qua, trời bắt đầu ấm với màu nắng vàng rực như hoa cúc và những cơn gió lạnh se se là thấy Tết. Những ngày này tiết trời lạ lắm, buổi sáng trời âm u một màu xám buồn buồn...
Chưa thấy ai, cũng chưa thấy tài liệu nào, xưa nay xác định cụ thể khi trả lời câu hỏi “chợ xuất hiện vào thời kỳ nào”, mà đa phần chỉ cho biết, hình thái sinh hoạt này ra đời khá sớm...
Ngôi trường nằm cách TP. Nha Trang khoảng 20 cây số, nằm sát Quốc lộ 1. Trường chỉ có 2 dãy nhà lợp ngói đỏ nằm trong một cái sân rộng trải sỏi, thấp hơn mặt đường nên con đường vào trường...
Đến Nha Trang hôm nay, đứng trên cầu Trần Phú nhìn về phía cầu Xóm Bóng, nhiều du khách không giấu được cảm xúc trước bức tranh thiên nhiên tươi đẹp với dòng sông Cái êm đềm đổ về biển...
Trong sương mù, chợt hiện ra bóng một ai đó ven đường như đang chờ đợi trước những ngôi nhà còn đóng kín cửa, một chiếc xe máy trần trụi thồ hàng chậm chạp nhô lên từ cuối con dốc...
Cách đây mấy chục năm, khi chưa có đường Võ Nguyên Giáp, mỗi lần đi Khánh Vĩnh tôi cảm giác thật xa. Đi viết bài cũng có, đi theo các đoàn từ thiện cũng có...
Tôi theo nghề dạy học trong một thời gian chưa tới 10 năm. Quãng thời gian dạy học của tôi chỉ loanh quanh trong những ngôi trường nhỏ ở những nơi xa thành phố...
Mãi tới năm 20 tuổi, tôi mới biết cái cảm giác phải làm người trễ đò lỡ chuyến sang sông và buộc cất tiếng gọi đò ơi ới đò nơi bến sông vắng lặng không một bóng người, buổi chiều tà chỉ có vài tiếng chim bắt cô trói cột rớt giữa thinh không.
Nhắc đến TP. Nha Trang, nhiều người chỉ nghĩ đến biển, đảo, đến núi mà ít nhắc về miền đồng quê sông nước. Vậy mà trong tôi luôn lưu nhớ đến một khúc sông êm êm tĩnh lặng ở miền ngoại ô thành phố, nơi mà người dân xã Vĩnh Thạnh đều gọi là bàu nước.
Mới đây, khi đến nhà một người bạn, nhìn thấy chiếc máy cassette nằm ơ hờ trong tủ kính, chợt giật mình nhận ra, dường như bây giờ không còn mấy người nghe băng cassette...