10:09, 25/09/2018

Anh em

Nhà có hai anh em trai. Anh học xong đại học, có vợ con, lập nghiệp ở thành phố. Em lớn lên cũng thi đậu vào đại học. Ngày đầu lên thành phố, anh vui mừng đưa em đi nhận trường, nhận lớp, dẫn tham quan khắp nơi rồi đưa về nhà, bảo: "Từ nay, em phải ở với vợ chồng anh.

Nhà có hai anh em trai. Anh học xong đại học, có vợ con, lập nghiệp ở thành phố. Em lớn lên cũng thi đậu vào đại học. Ngày đầu lên thành phố, anh vui mừng đưa em đi nhận trường, nhận lớp, dẫn tham quan khắp nơi rồi đưa về nhà, bảo: “Từ nay, em phải ở với vợ chồng anh. Em chỉ cố gắng học hành cho tốt, không phụ lòng cha mẹ, còn lại mọi thứ để anh chị lo…”. Nói rồi, anh dẫn em vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn: giường gối, chăn nệm, tủ đồ, bàn học… mọi thứ đều mới toanh. Nhìn căn phòng đầy đủ, em cảm động vô cùng.


Ở được mấy tháng, một bữa gia đình ngồi ăn cơm với nhau, em bỗng dưng đổi ý: “Em muốn ra ngoài thuê nhà, ở riêng…”. Anh trai sa sầm nét mặt: “Sao thế? Vợ chồng anh làm gì để em buồn?”. Chị dâu cũng ngạc nhiên nhìn chồng, rồi quay sang hỏi: “Hay chị có lỡ lời gì không?”. Em trai: “Dạ không! Em muốn vừa học vừa làm, muốn có cuộc sống tự lập…”. Anh trai, chị dâu khuyên nhủ đủ điều nhưng em vẫn nhất quyết không chịu.


Đưa em đến chỗ mới rồi, anh trai buồn vô cùng. Anh thương em, cảm thấy mình thiếu trách nhiệm, không lo cho em chu toàn. Vợ chồng anh mới cưới nhau, cất nhà, thiếu thốn, vay mượn bạn bè vẫn còn nợ, nhưng giấu không nói cho em biết. Anh muốn thay mặt ba mẹ lo lắng cho em đầy đủ, song giờ em không chịu ở nữa, biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây? Từ chỗ yêu thương, anh thất vọng và giận dỗi, trách em đã phụ lòng mình. Mặc dù thỉnh thoảng em trai cũng ghé thăm anh chị, ở lại ăn cơm, song cuộc nói chuyện không được tự nhiên, thoải mái như thuở nhỏ anh em vui đùa.


***


Mấy năm sau, học xong ra trường, em về quê làm việc rồi cưới vợ, phụng dưỡng cha mẹ già. Hàng năm, vào mùa cây trái, em hay gởi quà quê lên cho anh hoặc điện thoại thăm hỏi nhau. Mới rồi, em dâu điện thoại lên báo em trai bị tai nạn, anh cấp tốc về quê. Ở trong bệnh viện, em trong tình trạng nguy kịch với lấy tay anh trai ngồi bên giường bệnh, khó khăn nói:


- Em xin lỗi anh!...


- Việc gì?


- Ngày ấy, ở nhà anh, lau dọn bàn tủ, em vô tình thấy giấy tờ của anh nợ ngân hàng và bạn bè, cuộc sống khó khăn. Em sợ anh chị vì em gánh thêm vất vả, nên em…  


Nói rồi, em nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra. Anh trai cầm chặt tay em, rưng rưng nước mắt, ngậm ngùi: “Mình là anh em mà, xá chi!..”.


LÊ ĐỨC QUANG