Phiên tòa xét xử bị cáo N.M.T (sinh năm 1985, trú Vĩnh Phước, Nha Trang) về tội giết người lại cho thấy thêm một kết cục buồn vì ma túy.
Phiên tòa xét xử bị cáo N.M.T (sinh năm 1985, trú Vĩnh Phước, Nha Trang) về tội giết người lại cho thấy thêm một kết cục buồn vì ma túy.
Suốt thời gian xét hỏi, bị cáo T. đều tỏ ra thành khẩn khai nhận, tuy nhiên, T. trả lời lộn xộn, mâu thuẫn. T. thừa nhận chung sống như vợ chồng với một phụ nữ và có 1 con trai 2 tuổi. Về nguyên nhân dẫn tới việc T. cầm dao đâm nhát chí mạng vào chị này, lúc T. khai do nửa đêm T. nhắc nhở dỗ con nín khóc, chị này lại bực bội cáu gắt, quay ra đánh con; có lúc T. khai do mâu thuẫn chuyện bán nhà. Về việc sử dụng ma túy, lúc T. khai dùng ma túy trước khi đâm, khi lại khẳng định không hề dùng. Chỉ có một câu T. không hề thay đổi, đó là lời nói ăn năn: Thực sự bị cáo không mong muốn xảy ra hậu quả thế này! Nhưng sự ân hận muộn màng đó chẳng cứu vãn nổi hậu quả là người phụ nữ từng chung sống với T. đã bị T. tước đoạt tính mạng.
Lỗi của bị cáo đã rõ ràng, nhưng nghe những người thân của hai phía khai, mới thấy họ cũng có những chỗ đáng trách. Người cha của bị cáo nói, ông biết rõ con mình nghiện ma túy, cũng như chưa quên con ông có 1 tiền án trộm cắp tài sản. Nhưng khi tòa hỏi tại sao biết mà không giúp bị cáo cai nghiện, ông biện bạch, bản thân bị cáo từng tỏ ý muốn lên trại cai nghiện, sau đó xin ông cho tự cai tại nhà. Nghe vậy, ông cho rằng con ông chuyển biến tốt, có ý tự nguyện, nên đã đồng ý. Nhưng thực tế, con ông cai thành công được hay chưa thì ông không chắc. Chỉ có một điều chắc chắn rằng, tuy ông không trực tiếp chứng kiến nhưng dám khẳng định con ông đã dùng ma túy trước khi đâm vợ! Để bảo vệ lập luận này, ông cho biết, mỗi khi T. dùng ma túy xong, tinh thần hoảng loạn, chẳng nhận ra nổi những người thân trong nhà. Về hậu quả bi thương cho gia đình người bị hại, ông chỉ biết nói vấp váp: hồi đầu khi hai đứa mới quen nhau, ông không biết rõ, sau có nhắc nhở; khi hai đứa sống chung không thấy mâu thuẫn gì… Bà mẹ bị hại cũng chỉ nói, bà có biết qua về bị cáo, biết con gái bà về chung sống với bị cáo cách đây 2 năm. Về chuyện để con gái dễ dàng chung sống với một người đàn ông mà không đăng ký kết hôn, bà chỉ nói đơn giản: Tôi nghĩ thôi thì đã lỡ rồi, chỉ mong con mình có tương lai tốt đẹp. Nhưng chỉ mong muốn thôi liệu có đủ cho con bà có tương lai tốt đẹp? Vụ án này chính là câu trả lời.
Trước khi nghị án, tòa có hỏi bị cáo, vì sao đã từng kết hôn, có 1 con trai 11 tuổi, rồi ly hôn, mà vẫn chưa biết quý trọng cuộc sống gia đình, dễ dàng xuống tay như vậy với một người chung sống cùng, T. cúi đầu, thở dài: Giờ bị cáo rất ân hận; do lúc đó bị cáo dùng ma túy nên không kiểm soát được!
TAM THUẬT