10:01, 03/01/2023

Mùa xuân mới đang về

Còn ít ngày nữa thôi nàng sẽ đến.

Cái ý nghĩ ấy chộn rộn trong đầu anh. Nghe cứ như có tiếng gió reo trên tán cây ngọc lan đầu ngõ - cái cây mọc đơn côi kể từ khi cây còn lại đã bị ai đó khoan mấy lỗ vào bên thân khiến nó bị khô dần rồi bứng đi.

 

Còn ít ngày nữa thôi nàng sẽ đến.

Cái ý nghĩ ấy chộn rộn trong đầu anh. Nghe cứ như có tiếng gió reo trên tán cây ngọc lan đầu ngõ - cái cây mọc đơn côi kể từ khi cây còn lại đã bị ai đó khoan mấy lỗ vào bên thân khiến nó bị khô dần rồi bứng đi.

 


- Đến mau đi. Mau đi.


Nghe như có tiếng nhắc bên tai. Anh vội quay lại. Không có ai. Chỉ có chú Miu con lim dim ngủ.


- Đến ư? Rồi sau đó thì sao?


Lại có tiếng nói phía sau. Anh quay lại. Chỉ là nắng reo trên hàng cây ven đường. Ngọn đèn đường người ta quên tắt, phả ra luồng ánh sáng yếu ớt do ánh ngày... nhưng sao anh thấy như nó nháy mắt với anh. Cái nháy mắt của sự lém lỉnh hồn nhiên pha chút ngây thơ không có tuổi. Nắng bừng lên xói vào mắt. Anh ngước lên nhìn. Bầu trời xanh ngắt. Có một vầng mây nhởn nhơ trôi... Tự nhiên anh khẽ thầm thì: “Mây. Em đó ư? Cảm ơn!”.


Thỉnh thoảng anh vẫn có những ảo giác như vậy. Có lẽ vì nàng tên Mây - Nguyễn Hoài Mây. Cha nàng đã đặt tên đó cho đứa con gái thứ tư của mình. Mỗi khi có người hỏi vì sao, ông chỉ nở nụ cười bí hiểm. Anh và nàng như mọi đứa trẻ trong xóm nhỏ này lớn lên mà không đi đâu xa, rồi bén duyên nhau và kết thành đôi. Đã nhiều lần họ tranh cãi nhau về cùng một việc nào đó. Anh muốn phải có kế hoạch và bắt tay vào làm ngay. Còn nàng thì luôn hành động ngẫu hứng và luôn có câu cửa miệng “từ từ đã”. Riết rồi đến độ mọi sự như ly nước sóng sánh cũng làm loang ra những vệt nước trên mặt bàn. Ác nỗi là trên bàn lại đặt cái laptop của anh. Và laptop bị chập. Nó được đem ra tiệm kèm theo lời phàn nàn không nói ra lời của anh. Cậu nhân viên sau hai tiếng hì hục tuyên bố máy đã quá tã, không thể sửa. Anh mang về, cất trên góc tủ với dự định sẽ thay cái máy khác nhưng lần lữa mãi chưa mua được. Trái với vẻ bứt rứt khi mất tương tác với mạng xã hội của anh, nàng vẫn vui vẻ và hầu như việc đó không liên quan gì. Anh tức điên trước sự hớn hở cười nói của nàng. Cũng như bao lần khác, sự trái ngược nhau về phong thái, tính cách khiến họ cứ người này đau đầu với người kia. Tính con nít của nàng và thói gia trưởng của anh đã khiến họ xảy ra những cuộc cãi vã ngày càng thường xuyên hơn và kết cục là nàng về nhà bố mẹ đẻ ở. Anh cũng không chịu đến làm lành và đón nàng về. Bố mẹ hai bên khuyên can mãi không được nên cũng đành chịu.


Mùa quả chín đã qua. Rồi mùa lá vàng thả bay theo làn gió ngoài ngõ... Đã vài lần như thế mà họ vẫn chưa gặp lại. Cho đến mấy ngày này, khi làn hơi ấm đã mơ hồ len trong cái se giá ban mai và phía đông vừng mặt trời hồng hồng dâng lên, những tia nắng dịu dàng buông khắp đất trời thì tự nhiên anh thấy lòng mình mơ hồ một nỗi khát khao. Muốn nói một lời yêu chưa thốt ra lời. Mới sực nhớ ra suốt thời gian chung sống anh chưa nói lời yêu nào với nàng. Mỗi khi nàng tỏ ra nhõng nhẽo trẻ con thì anh lại gắt gỏng hay nói năng cộc lốc. Kể từ khi nàng về nhà mẹ, anh đi về trong căn phòng gió lùa chênh chao suốt ngày. Gã bạn thân vẫn nói anh nhà cửa thông từ ngoài vào cuối nhà là sai phong thủy, không tụ lộc tụ tài. Anh chỉ cười và công nhận gió thổi suốt khiến nhà lạnh hơn, nhưng rồi anh cũng thuê thợ sửa sang lại, mở cái cửa lệch đi. Từ hôm đó, đúng là gió từ trên triền đồi cao thổi xuống không còn lồng lộng nữa mà chững lại rồi yếu dần và mất hút sau bức tường ngăn. Tuy thế, anh vẫn thấy trống. Những bữa cơm bụi bên quán quen, những lần bù khú cùng hội bạn, đến khi trở về, mở cửa thấy căn phòng trống tự nhiên anh lại thấy buồn. Đến ngay cả chú mèo ngày nàng hay bồng cũng bỏ đi.


Anh lại nhớ lại đã bao lâu rồi anh không nói lời yêu ai. Nụ hôn gió cũng ngại ngùng chối bỏ. Bao lâu rồi con tim anh đóng cửa. Ba hôm trước chú mèo trở về với một cái chân bị thương. Anh sớt một ít cơm và chút cá kho trong hộp cơm mua về. Nhìn nó ăn ngấu nghiến mà sực nhớ đến nàng cũng hay ngồi như này: vừa nhìn nó ăn vừa khẽ vuốt ve cái đầu tròn với hai vệt vàng hoa mơ của nó. Ăn no rồi, nó nằm gọn dưới chân anh, lim dim ngủ. Anh ngả người trên ghế, lắng nghe tiếng lích rích của bầy chim sẻ ngoài sân. Sực nhớ đến mẹ anh hay nói theo sách nhà Phật thì chim sẻ, chim bồ câu là những đôi tình nhân của tiền kiếp hóa thân. Nhìn bóng nắng loang loáng và gió thổi những lá cây phấp phới như bàn tay vẫy, anh nghe dâng dâng nỗi nhớ của nàng tràn ngập trong tim...


- Có lẽ mình đã không phải với cô ấy. Mình đã quá khô khan với cô ấy, với tình yêu của mình. Yêu thương và tự thay đổi cho tốt hơn cho tình yêu đó... Tại sao lại không nhỉ? Anh nghe mơ hồ rồi bật lên câu đó.


Ngoài ngõ nắng vàng ấm áp đang bao trùm. Trên các cành ngọc lan, hình như có đôi chỗ nhú ra cái búp màu xanh non. Không biết đó là lộc hay là nụ hoa. Anh bước ra mở toang cánh cổng bao lâu nay vẫn đóng và ngập mình trong nắng vàng cùng gió ấm của một ngày mới hân hoan.


Cuối năm. Mùa đông đã hết. Mùa xuân mới đang về. Nàng đến thật rồi...


Câu nói bật ra cùng nụ cười của anh. Nghe âm ấm cạnh bàn chân, anh cúi xuống: Con mèo đang ngẩng lên nhìn anh và ngoeo một tiếng thật dịu dàng.


Nào! Đi đón cô chủ thôi, Miu!


. Truyện ngắn của Bích Thiêm