11:06, 21/06/2022

Người một nhà

Tân nằm quay lưng ra phía ngoài, mặt hướng vào tường. Nó nằm im, nhắm hờ mắt để ba tưởng nó đang ngủ. Khi nghe tiếng bước chân ba đi ra, tiếng cửa phòng nhẹ khép lại, Tân trở mình, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Nước mắt nó tự nhiên chảy giàn giụa. Nó nhớ mẹ. Nó thương mẹ rất nhiều. Không biết ở trên đó, mẹ có được vui vẻ, thanh thản hay không? Nó nghĩ vậy rồi bật khóc thành tiếng.

Tân nằm quay lưng ra phía ngoài, mặt hướng vào tường. Nó nằm im, nhắm hờ mắt để ba tưởng nó đang ngủ. Khi nghe tiếng bước chân ba đi ra, tiếng cửa phòng nhẹ khép lại, Tân trở mình, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Nước mắt nó tự nhiên chảy giàn giụa. Nó nhớ mẹ. Nó thương mẹ rất nhiều. Không biết ở trên đó, mẹ có được vui vẻ, thanh thản hay không? Nó nghĩ vậy rồi bật khóc thành tiếng. Hình ảnh mẹ nó trên giường bệnh, thân hình gầy rộc đi, khuôn mặt hốc hác, xanh xao, đôi mắt mệt mỏi luôn xuất hiện trong trí nhớ của nó khiến nó giận ba nhiều lắm. Chẳng lẽ ba không còn thương mẹ nữa hay sao? Chẳng lẽ ba đã quên những lời hứa của ba ngày nào với mẹ. Ba hứa sẽ thay mẹ chăm sóc thật tốt cho nó, sẽ yêu thương nó thật nhiều, không để nó phải chịu thiếu thốn, thiệt thòi. Vậy mà mẹ nó mất mới bốn năm, ba đã muốn đưa một người phụ nữ khác về thay thế mẹ nó. Cô ta sẽ ở trong ngôi nhà này, sẽ thay vào vị trí của mẹ nó trước kia.


- Con không chịu đâu. Con không muốn ba lấy vợ. Con không bao giờ gọi cô ta là mẹ đâu.


Hôm đó, nó đã hét lên như vậy rồi khóc. Ánh mắt ba đang vui vẻ chợt buồn thiu và nụ cười trên môi người phụ nữ kia vụt tắt. Cô ta chưng hửng khi đang định đưa tay vuốt tóc nó thì bị nó hất ra. Nó lao ra cổng rồi cứ thế chạy. Nó chẳng biết mình chạy đi đâu nhưng nó không muốn ở lại ngôi nhà đó. Nghe tiếng người phụ nữ đó nói, nó không chịu được. Nó chạy một mạch ra đến khu công viên, buông người xuống chiếc ghế đá đối diện khu đu quay rồi bật khóc nức nở. Nó gọi thành tiếng: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm!”.


Trước mắt nó là hình ảnh thằng bé cưỡi trên vòng đu quay, cười như nắc nẻ, một tay bám vào chỗ ngồi, một tay vẫy vẫy ba mẹ đang đứng bên ngoài. Ba mẹ nó cười thật tươi, cũng đưa tay vẫy nó... Rồi bất ngờ có cơn mưa chợt đến. Ngày xưa gặp mưa có cả ba mẹ che cho nó. Bây giờ nó ngồi đây, một mình, buồn thiu. Ba bây giờ không quan tâm nó nữa rồi. Nghĩ vậy, nó càng buồn hơn. Nó không chạy trú mưa, cứ ngồi đó, ướt sũng. Dường như ông trời cũng thấy tội nghiệp cho nó, mưa một lát rồi tạnh ngay, nắng lại lên, hong khô cho nó bộ quần áo, hong khô luôn cả nước mắt của nó. Nó không biết mình ngồi đó bao lâu nhưng khi lác đác có người đi dạo trong công viên, nó thấy buồn ngủ và thiếp dần. Hình như có tiếng ai gọi nó thì phải. Đúng là tiếng mẹ, cả tiếng ba nữa. Nó mỉm cười, cố mở mắt ra để nhìn nhưng đôi mắt cứ nhíu lại…


Bữa đó gặp mưa, Tân bị cảm, sốt cao. May mà ba nó và cô Lân tìm thấy kịp. Nó mê man trong viện mất hai ngày. Trong cơn mê, nó vẫn chập chờn thấy mẹ bên cạnh chăm sóc. Mẹ ngồi ngay bên giường nó, lúc nào cũng ân cần. Cứ mỗi lần thấy bóng mẹ mờ mờ trước mặt, nó lại thì thầm gọi: “Mẹ, mẹ ơi!”. Tỉnh lại rồi, nó mới thấy giận mình. Thì ra, mấy hôm nay, nó đã để người phụ nữ kia chăm sóc, đã tưởng cô ta là mẹ và cứ gọi hoài. Từ giận mình, nó chuyển sang giận ba, ghét ba và càng ghét hơn người phụ nữ kia. Không đời nào cô ta có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng nó. Nó không bao giờ chấp nhận điều đó. Nó giận ba, không muốn nói chuyện với ba, về nhà rồi nó cứ nằm lỳ trong phòng, mặc kệ ba nói gì thì nói. Rồi nhiều lúc nó lại thấy hình ảnh cô Lân ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho mình, đôi mắt cô thâm quầng vì thiếu ngủ, tự nhiên nó lại có cảm giác day dứt trong lòng… Ý nghĩ đó mới thoáng qua nó liền đấm đầu, suốt đời này nó chỉ có một mẹ thôi.


Cánh cửa phòng bỗng mở ra, nó định quay vào giả ngủ nhưng không kịp. Ba đã biết.


- Anh nói con ăn chút cháo nhé. Cả ngày nay con không ăn rồi, đói chịu sao nổi. Em để đây nhé!


Nó khó chịu khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô Lân. Nó bật dậy, hét lên:


- Đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay! Không được vào đây!


Nó không muốn nhìn thấy cô ta. Nó sợ. Sợ nhỡ nó sẽ như ba, không còn nhớ đến mẹ nữa. Mẹ sẽ buồn lắm.


-  Hai đứa ra ngoài đi, để đó cho mẹ!


Ba nó và cô Lân lặng lẽ ra ngoài rồi khép cửa phòng lại. Nó chỉ chờ có thế ôm chặt lấy bà và khóc lên nức nở:


- Bà ơi, ba cháu…


- Bà biết cả rồi, đừng khóc nữa!


Bà nhẹ nhàng vuốt tóc nó, nói rằng mẹ nó ở trên trời cao chắc chắn không muốn nó buồn như vậy đâu. Và mẹ sẽ yên tâm hơn nếu hai bố con có cô Lân bên cạnh chăm sóc.


- Bà không còn thương mẹ nữa hay sao?


- Thương chứ. Mẹ con là con gái của bà, bà không thương sao được. Nhưng bà cũng thương cu Tân mồ côi mẹ từ nhỏ, bà thương ba cu Tân bao lâu nay đã rất buồn vì mẹ con mất đi. Ba con đã rất cố gắng, rất yêu thương con. Bà thương cả cô Lân nữa, người luôn âm thầm bên cạnh động viên, giúp đỡ gia đình ta những lúc ba con chông chênh nhất.


- Tại sao bà thương mẹ, thương ba, thương con rồi mà còn thương cả cô Lân nữa?


- Vì chúng ta là người một nhà mà con.


Bà bảo cô Lân rất hiền lành, rất yêu thương hai bố con nó. Chính bà là người khuyên bố nên cưới cô Lân. Bà lau những giọt nước mắt trên đôi má bầu bầu của nó, rồi nói với nó:


- Mẹ con sẽ vui biết mấy khi con lại có một người mẹ ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc. Cô Lân không hề cướp mất ba của con, không hề chiếm mất vị trí của mẹ trong lòng hai cha con, mà từ nay con sẽ có thêm người mẹ nữa. Như vậy không tốt sao!


Nó lặng yên, rồi chợt nghĩ có lẽ bà nói đúng. Trong lòng nó vẫn có mẹ, làm sao cô Lân làm mất đi tình cảm nó dành cho mẹ được. Nó cũng không muốn nhìn thấy ba buồn vì mình. Nó muốn ba lúc nào cũng vui vẻ và gia đình luôn tràn ngập tiếng cười như trước đây. Nó rụt rè hỏi bà:


- Mẹ con sẽ không buồn phải không bà?


- Không đâu. Bà tin chắc rằng mẹ con sẽ rất vui và yên tâm. Bây giờ, con ăn hết bát cháo này đi nhé. Cô Lân nấu cho con đấy.


- Thôi ạ! Để con ra ngoài cùng ăn với cả nhà.


- Ừ, phải vậy chứ. Cháu của bà ngoan lắm.


Nó bưng bát cháo, cùng bà đi ra ngoài phòng ăn. Ba và cô Lân ngạc nhiên nhìn hai bà cháu rồi họ cười thật tươi khi nghe bà nói:


- Cả nhà ta cùng ăn cơm thôi.


Trong bữa cơm, ba nó cười thật nhiều, bà ngoại cũng rất vui. Cô Lân hết gắp thức ăn cho bà lại gắp cho nó. Nó chợt nhận ra, cô cũng hiền như mẹ vậy.


. Truyện ngắn của Trương Thị Thúy