10:05, 25/05/2021

Những hạt cây...

Hôm nay là Chủ nhật, cả nhà ông Tâm ngồi ăn tráng miệng sau bữa trưa. Mít Thái, chôm chôm, xoài, loại nào cũng ngọt.

Hôm nay là Chủ nhật, cả nhà ông Tâm ngồi ăn tráng miệng sau bữa trưa. Mít Thái, chôm chôm, xoài, loại nào cũng ngọt.

 
Thằng Huy nhón tay lượm những hạt mít, hạt chôm chôm, hạt xoài bỏ vô bịch ni-lông rồi đi ra góc sân. Trái với suy nghĩ của mọi người, nó không bỏ vô thùng rác mà cẩn thận cột miệng bịch rồi để sát gốc cây chanh, nơi có bóng mát và hơi ẩm của vòi nước cả nhà dùng để rửa chân tay mỗi khi đi làm về.


- Sao con bỏ đó mà không bỏ vô thùng rác?


- Dạ. Để đó, lát con mang đi.


Lát sau, khi cả nhà ngủ trưa, Huy mang cuốn sách ra nằm trên chiếc võng vải cột dưới gốc cây trứng cá ở góc sân, kỷ vật thời ba đi bộ đội. Trưa yên ắng lạ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lá cờ cắm ngoài ven đường lộ bay kêu lật phật. Huy lật giở từng trang sách, đọc chăm chú.


Lúc xe ba nó chở cả nhà đến siêu thị mua đồ, Huy nhấp nhổm ngó ra ngoài cửa kính.


- Ba ơi! Dừng xe!


- Dừng xe làm gì? Con sao vậy?”


- Ba cứ dừng lại cho con đi!


Ông Tâm cho xe tấp vô lề đường. Huy thu hai tay vào bụng, lụm khụm bước xuống. Nó nói nhanh:


- Ba chờ con xíu! Con qua bên kia!


Nhìn theo hướng tay nó chỉ, ông Tâm hơi ngơ ngác.


- Con sang lâm viên? Làm gì vậy?


- Dạ không... Nó thu tay vào sát người, băng qua đường và đến bên chỗ hàng rào dây thép B40 khoanh xung quanh khoảng đất lâm viên của thành phố.


Huy nghe ba nói khu rừng này có từ khi thành phố mới được thành lập. Khoảng đất rộng mấy chục héc-ta có xen một số cây rừng sót lại nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Ba Huy là nhân viên của Công ty Môi trường Đô thị tỉnh và cùng các cô chú khác làm công tác bảo vệ, chăm sóc khu rừng này. Từ khi Huy đi học mẫu giáo, mỗi lần đến trường, ba đều chở nó đi qua đây. Đang từ đoạn đường nắng, đến đây người ta sẽ thấy dịu mát hẳn vì ánh nắng phải lọc qua tán những hàng xà cừ to bên đường. Càng về trưa, ánh nắng càng gay gắt đến nỗi những chiếc lá xanh thẫm cứ bóng ngời lên như muốn rũ xuống. Thế nhưng dưới tán cây đó, không khí vẫn mát mẻ, và mắt người cũng đỡ phải chói nắng. Ba Huy và các cô chú trong đội vẫn thường tưới cây, bón phân và cả canh gác cho khu rừng. Nhờ đó cây cối phát triển rất nhanh. Có lần Huy đòi theo ba lội vào rừng, mẹ không cho theo vì sợ cỏ gây ngứa và “làm ba vướng chân”. Mãi đầu năm vừa rồi, thành phố bắt đầu cho xây lại cổng và cải tạo thêm khu vui chơi, chuẩn bị nay mai cho khách tham quan. Những lần đi qua, Huy rất thích ba đi chậm để nó được ngắm những cây cối xanh tốt. Nó cứ hình dung ra trong rừng đó sẽ có những chú sóc, thỏ… đang sống. Rồi biết đâu trong đó sẽ có cả suối chảy róc rách với những đàn cá bơi lội tung tăng.


Huy thu cái bịch trong tay rồi chui qua hàng rào bằng lưới B40. Nó ngó quanh. Đây rồi. Chỗ giữa hai hàng cây có một rãnh đất người ta rạch lên. Chắc là để rắc phân vi sinh cho cây. Nó nhặt một cành cây khô xoi mấy cái hốc nhỏ rồi đặt những hạt cây trong bịch xuống. Nghe tiếng còi xe, nó hất đại những hạt còn lại xuống rãnh đất, vơ vội ít cỏ khô tấp lên, rồi chui qua bờ rào ra ngoài.


- Con muốn làm người trồng rừng à?


Ba hỏi giọng hài hước. Nó hơi bất ngờ. Sao ba biết nó vùi hạt cây nhỉ?


- Mẹ nói cho ba đấy.


Mẹ Huy đủng đỉnh nói khi gặp ánh mắt dò hỏi của nó.


- Khi nãy thấy con cầm bịch hạt là mẹ đoán ra rồi.


- Dạ.


Nó khẽ nói và nhìn mẹ bằng ánh mắt biết ơn. Mỗi khi nó làm sai gì, mẹ thường dịu dàng nhắc nhở. Ba lúc nào cũng nghiêm khắc. Riết rồi đến mức có lúc nó hoang mang không biết mình làm đúng ý ba nói không. Đã vậy ba lại hay giỡn chọc quê nó. Chính vì vậy, nó không dám nói cho ba biết việc nó đem bịch hạt cây vùi vô rừng kia. Ý tưởng này đến với nó theo nhóm các cô chú trong dự án Sách hóa nông thôn, rồi “Hành trình xuyên Việt sách và cây xanh” đến tặng cho thư viện một trường cấp 2 ở vùng huyện xa. Chú trưởng đoàn (nghe nói là một bác sĩ rất giỏi) nói mỗi khi ăn trái gì xong hãy vứt hạt vào những vạt đất ven suối, ven đồi, ven đường lên rẫy… Biết đâu nay mai sẽ mọc lên cái cây và rừng sẽ sinh sôi phát triển từ đó. Lời chú nói khiến nó nhớ ngay đến khu rừng chỗ ba nó làm việc. Một lần trong giờ ngoại khóa, thầy phụ trách chiếu đoạn phim thành phố nhìn từ trên cao. Chen giữa những dãy nhà cao tầng là khoảng rừng xanh mát mắt nhìn thật đẹp. Thế là nó cứ âm ỉ trong đầu mình sẽ gom hạt cây để đem trồng trong đó. Nó mơ màng nghĩ đến một ngày nào đó cái cây mọc lên từ hạt nó gieo đó sẽ lớn lên. Nó sẽ đến đó thăm và chụp hình để lưu niệm.


- Ôi mát quá!


Tiếng nhỏ em sát ngay bên tai. Nó sực tỉnh.


- Anh Hai vừa trồng các hạt cây à? Sao không cho em trồng cùng với! Anh cười gì vậy?


Vẫn giữ nguyên nụ cười, nó khoác tay qua vai nhỏ em và dịu dàng:


- Ừa, anh trồng các hạt cây xuống. Nay mai rừng thêm cây cho nhiều bóng mát hơn. Lần sau anh cho Út cùng trồng nha.


- Thích quá! Rồi ít bữa sau mình tới coi hạt mọc cây như thế nào anh Hai hén! Ba nhớ dẫn tụi con vô nha ba!


- Ừ!


 Ba nó vừa cười vừa nói. Mẹ choàng tay vòng qua vai hai anh em. Ba liếc sang mẹ. Hai người nhìn nhau bằng ánh nhìn lấp lánh. Ba nó bật nút nghe nhạc. “Rừng ơi! Ta đã về đây...” - những giai điệu trong trẻo vui tươi khe khẽ vang lên...


. Truyện ngắn của Bích Thiêm