Đã nhiều tháng rồi sống chung với những cảm xúc lo âu có, buồn bực có, hoang mang có…, tất cả đều từ con vi rút bé xíu có tên Corona. Chưa bao giờ cả thế giới thu mình lại như vậy, chuyện thế sự cũng chỉ quẩn quanh về dịch bệnh.
Đã nhiều tháng rồi sống chung với những cảm xúc lo âu có, buồn bực có, hoang mang có…, tất cả đều từ con vi rút bé xíu có tên Corona. Chưa bao giờ cả thế giới thu mình lại như vậy, chuyện thế sự cũng chỉ quẩn quanh về dịch bệnh. Hôm nay có thêm ca nào nhiễm không, trời ơi sao ca đó đi đâu mà tiếp xúc với nhiều người quá vậy…, sáng nào cũng là những câu chuyện ấy, nghe rồi lại cắm cúi làm việc, tự nhủ dù sao thì cũng phải lạc quan lên. Có một con vi rút bé xíu, lẽ nào loài người lại chịu thua. Cho dù người ta có đang tranh cãi về chuyện vắc xin, nhưng rõ ràng đó là tin vui, là tia hi vọng để mong cả thế giới sẽ sớm bình thường trở lại…
Những con số về ca bệnh hàng ngày trở thành nỗi ám ảnh. Đằng sau sự ám ảnh đó còn là những nỗi lo. Ngày thường, chuyện cơm áo gạo tiền đã đủ khiến bao người mệt mỏi, giờ sống chung với dịch bệnh mà chưa biết bao giờ kết thúc, gánh nặng đó càng khiến thêm lo. Bởi vậy, con vi rút ấy không chỉ tấn công vào sức khỏe thể chất mà còn làm suy yếu sức khỏe tâm thần của con người. Một cuộc khảo sát gần đây ở nước Mỹ cho thấy, có tới 33% người dân nước này đã trải qua tình trạng căng thẳng, lo âu hoặc có những nỗi buồn lớn không thể giải quyết được. Các quốc gia có tỷ lệ cao tiếp theo là Canada và Anh, với 26% người dân cảm thấy hoang mang, stress… Ở Việt Nam, chưa có con số thống kê về lĩnh vực này, nhưng rõ ràng là bất cứ ai cũng có thể bị tác động về mặt tâm lý khi sống chung với dịch bệnh. Bởi Covid-19 đã làm nhiều người mất việc, nhiều gia đình đối mặt với những khó khăn về sinh kế, những áp lực trong cuộc sống chưa từng trải qua trước đó.
Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Như những ngày đi giữa phố xá Nha Trang thưa người, ai cũng mong sớm có ngày phố vui và nhộn nhịp trở lại. Ngồi ở quán cà phê vắng vẻ, dù rằng không thích sự ồn ào nhưng cũng mong quán sẽ sớm đông khách như xưa. Cũng như hôm rồi nói chuyện với một anh bạn làm trong ngành dịch vụ du lịch, anh bảo chưa bao giờ mình lại có những cảm xúc lẫn lộn như vậy, mới vui vì được đi làm trở lại thì đã phải bần thần lo lắng khi nhận tin phải giãn cách xã hội. Nhưng cuộc sống là vậy, có những lúc đối diện với khó khăn, suy nghĩ tìm cách vượt qua cũng là cách để mình sắp xếp lại mọi thứ để sống tiếp giữa dòng đời vạn biến…
Những tháng ngày sống chậm giữa mùa dịch bệnh mang lại cho con người quá nhiều cảm xúc. Một người nhiễm bệnh làm cho bao nhiêu người lo lắng; một người khỏi bệnh làm bao người vui lây… dường như con vi rút kia càng cố làm cho con người xa cách thì họ càng gắn kết lại, trong suy nghĩ, trong tâm tưởng, trong hành động. Khi cùng chung một nỗi lo, sẽ không ai cảm thấy mình đơn độc. Khi cùng chung tinh thần lạc quan, sẽ không ai cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau…
Mong lắm một sớm mai thức giấc, sẽ thôi không còn những câu hỏi cũ rích hôm nay có thêm ca nhiễm nào không, thôi không còn ám ảnh về những con số, thôi không còn những lo toan, căng thẳng… Mọi thứ sẽ trở lại bình thường, bình thường như vốn có!
LỆ HẰNG