11:08, 08/08/2017

Mảnh hồn nơi thị tứ

1. Ngày khai trương quán cà phê Môi, tôi với Thúy không về được như đã hẹn với Thông. Để bù đắp lại sự vắng mặt đó, chúng tôi gửi tặng một món quà làm kỷ niệm, là tác phẩm sơn dầu Môi biển được vẽ theo phong cách bán trừu tượng với một bố cục biểu đạt khác thường. Bức tranh ấy do Thúy sáng tác, nó phảng phất, giông giống thơ Thúy - mới mẻ, suy tư và say đắm.

1. Ngày khai trương quán cà phê Môi, tôi với Thúy không về được như đã hẹn với Thông. Để bù đắp lại sự vắng mặt đó, chúng tôi gửi tặng một món quà làm kỷ niệm, là tác phẩm sơn dầu Môi biển được vẽ theo phong cách bán trừu tượng với một bố cục biểu đạt khác thường. Bức tranh ấy do Thúy sáng tác, nó phảng phất, giông giống thơ Thúy - mới mẻ, suy tư và say đắm.

 

Tôi không nghĩ ở cái thị tứ non tơ ấy sẽ có người vào quán uống cà phê lại để mắt tới một bức tranh “quơ quẹt lem luốc” như thế trên tường. Nghệ thuật giàu sự khai phá luôn cô đơn trước số đông bình dân. Ngay cả tôi, nhiều lần đọc thơ Thúy vẫn luôn phải mò mẫm để tìm ra ngõ ngách giao cảm được với điệu tư duy lạ lẫm bằng những vệt ngôn từ tinh khôi đặc biệt.


Thỉnh thoảng tôi có hỏi thầm không biết bức tranh Môi biển của cô gái thơ hay vẽ giỏi ấy có làm cho ngụm cà phê Môi của ai đó trở nên ngon hơn, ý vị hơn không.


2. Thông nhắn tin hỏi tôi: “Cảm ơn Thúy như thế nào?”. Do tôi, Thông, Thúy thường ngày ở xa nhau, mỗi người mỗi nơi, khó gặp. Tôi trả lời vui: “Dịp nào em ấy vào chơi thì chiêu đãi một ly đen đặc kèm với một trai đẹp!”. Thông bảo: “Xứ mình đâu có trai đẹp mà chỉ toàn trai mặn!”.


Nhiều người đến quán gọi cà phê với muối, mà không pha cà phê với đường như thông thường. Phía xa ngoài kia, qua khỏi những khu vườn bao bọc quanh quán, chính là những cánh đồng muối của vùng Hòn Khói. Ngồi trong quán lúc trưa vắng khách, có thể nghe trong gió đưa vào mùi mằn mặn nồng nộng của muối quê hương. Cái cách gọi “trai mặn” của Thông như là một ẩn ngữ cho tính cách con người nơi đây - ân tình, mặn mòi, sâu thấm.


Từng đoàn người trong mỗi đêm muộn hay sớm sương vẫn bước ra con đường đi về phía những cánh đồng/hơn cả trăm năm/muối đã cao hơn núi/hơn cả trăm năm/mặn đắng ruột thơm môi. Đó là mấy câu thơ trong rất nhiều thơ tôi đã viết về Hòn Khói. Chợt thấy tên quán cà phê của Thông gần gụi với câu thơ của tôi lắm. Môi thơm hương cà phê và thơm cả hương muối đất đai trời biển này.

 

Minh họa Xuân Đinh

Minh họa Xuân Đinh

 

3. Có nhiều cách để bày tỏ tình yêu đối với quê hương xứ sở. Cà phê Môi của Thông có riêng một band nhạc, hàng tuần lên liveshow vào tối thứ Sáu, với định hướng trong trẻo vô cùng: chơi để bồi dưỡng tâm hồn. Môi còn dự kiến sẽ mời những trí thức, văn nghệ sĩ nổi tiếng, vốn là những người con của Hòn Khói hoặc có dính líu gốc gác nơi đây, về giao lưu, trò chuyện.


Danh tiếng của một vùng đất vốn được tạo dựng bởi thành tựu của những con người tài giỏi được sinh ra trên mảnh đất ấy. Và xưa nay tên tuổi của một vùng đất còn được biết đến nhờ sức sống của những tác phẩm văn chương, hội họa, âm nhạc… cất lên tiếng nói cho nơi chốn đấy.


Anh em nhóm Môi không thiếu những người được học hành bài bản ở nhiều lĩnh vực, trong đó có âm nhạc. Những đam mê, khao khát được viết, được hát lên giai điệu tâm hồn chính mình về quê hương hẳn là những đam mê, khao khát tươi đẹp, đáng quý và đầy dự báo. Biết đâu từ đó đơm hoa kết trái những khúc ca hay, bay bổng và tỏa lan, đi vào đời sống, lưu giữ mảnh hồn của một thị tứ nhỏ thơm hương muối biển.


QUỐC SINH