Anh vẫn thường xưng hô với chị bằng "anh, em". Nhưng cũng có nhiều lần anh đã gọi chị bằng hai tiếng "Mình ơi!". Đó là những lúc anh thấy có lỗi.
Anh vẫn thường xưng hô với chị bằng “anh, em”. Nhưng cũng có nhiều lần anh đã gọi chị bằng hai tiếng “Mình ơi!”. Đó là những lúc anh thấy có lỗi.
Chị nhớ “Mình ơi” được chồng gọi đầu tiên là trong một lần hai cha con đi chơi ngoài công viên. Do mải cắm mắt vào chiếc điện thoại, anh để thằng nhỏ leo trèo, té từ tam cấp xuống. Lúc đó, chị đang lúi húi trong bếp, nghe chồng chở con về, gọi vô nhà: “Mình ơi, cu Nam bị té, chẳng biết có sao không?”. May mà lần đó đưa thằng bé đi khám, bác sĩ bảo không việc gì.
Minh họa: XUÂN ĐINH |
Mười mấy năm lấy nhau, anh nói tới câu “Mình ơi” nhiều lần nữa. Chẳng hạn như những lần nhậu say với bạn bè, về nhà khuya lơ khuya lắc, bắt vợ phải mở cửa; rồi lần quên họp phụ huynh cho con… Có hôm, chị nói với chồng: “Sao anh lặp lại từ “Mình ơi” nhiều lần vậy. Em không muốn anh nhắc đến hai từ đó nữa”. Anh cười: “Không hiểu sao những lúc có gì vướng mắc, tự nhiên anh lại muốn gọi như thế. Quen rồi…”.
Hàng ngày, ngoài công việc ở cơ quan, chị còn đảm nhiệm hầu hết việc nhà, từ dọn dẹp, rửa chén, đón con, nấu ăn đến mua sắm đồ đạc... Anh chỉ ngày hai buổi đến công ty. Cách đây mấy năm, hai vợ chồng tích cóp mua được căn nhà ở ngoại ô. Mọi thủ tục chị đã lo đầy đủ. Đến ngày nhận sổ đỏ tại UBND thành phố thì chị đi công tác. Trước khi đi chị dặn rất kỹ: “Anh đến phòng một cửa, bấm nút lấy phiếu rồi ngồi đợi. Đến lượt thì đưa giấy hẹn ra”. Vậy mà hơn một tiếng sau, chị nghe anh gọi điện bảo: “Mình ơi, anh làm rơi sổ đỏ rồi”. Chị điếng người: “Trời, sao? Sổ đỏ mà cũng để mất hả?”. Tối hôm ấy anh tỏ vẻ hối hận, xin lỗi chị. Không kìm được sự tức giận, chị cằn nhằn đến tận khuya. Hôm sau chị phải trình báo công an và làm lại các thủ tục về nhà đất.
Cũng từ đó, chị không nghe anh gọi “Mình ơi” lần nào nữa cho đến...
Sáng nay, chị nhờ anh mua giùm vé tàu lửa cho hai vợ chồng, đứa con và đứa em chồng về Thanh Hóa thăm ông bà nội. Trước khi mua vé, chị đưa anh chứng minh nhân dân của mình và của đứa em, rồi dặn: “Anh nhớ đừng làm mất 2 chứng minh nhân dân này nhé”. Anh cười rồi nói: “Yên tâm!”. Chưa đầy một tiếng sau, chị đang lúi húi dọn dẹp ở trong nhà thì nghe ngoài sân có tiếng anh gọi: “Mình ơi!”.
Chị giật mình chạy ra, hỏi thật to: “Anh làm mất mấy cái chứng minh nhân dân rồi chứ gì?”.
Anh thoáng ngạc nhiên, cười và đưa bó hoa hồng lên trước mặt vợ: “Tặng em này. Ngày mai kỷ niệm 12 năm ngày cưới của mình”. Rồi anh rút từ trong túi áo ra đưa cho chị vé tàu, cùng 2 chứng minh nhân dân.
Cầm bó hoa, chị thở phào: “Trời ạ, thế mà làm người ta hết hồn!”.
Lần đầu tiên chị nhận ra, hai tiếng “Mình ơi” của chồng không còn làm cho chị lo sợ.
Anh Ngọc