09:04, 07/04/2017

Mẫu

Con bé đã mủm mỉm cười rất lâu trước khi tếu táo kể về những điều mình đã viết hồi còn là học sinh tiểu học. "Con không hiểu tại sao và có liên quan chi mà bài văn mô của tụi con cũng được kết thúc bằng câu: Em sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ.

Con bé đã mủm mỉm cười rất lâu trước khi tếu táo kể về những điều mình đã viết hồi còn là học sinh tiểu học. “Con không hiểu tại sao và có liên quan chi mà bài văn mô của tụi con cũng được kết thúc bằng câu: Em sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ. Thì cứ cho là có bài văn tả về mẹ đi, rằng mẹ em có mũi dọc dừa, mắt đen thăm thẳm, đôi môi hình trái tim chúm chím, mái tóc dài mượt mà (có liên quan chi đến mẹ mô hí) thì kết bài viết rứa cũng được đi. Đằng này viết về con mèo của em mà cuối cùng cũng phải cố gắng học thật giỏi… mới yên tâm!”.


Sẵn chuyện, con bé nói lớp con hồi đó có đến mấy chục bà mẹ y chang nhau. Mẹ mô cũng đẹp đúng chuẩn. Mà đâu có riêng mẹ, văn kể về cô bạn thân cũng có chuẩn y chang như là mẹ rứa, cũng mái tóc mượt mà, mắt sâu thăm thẳm (cái miệng nhóc dài dễ sợ) và miệng cười chúm chím. Con bé nói, hồi đó lớp con làm văn tả con vật mà em yêu thích. Đứa mô cũng kể về con mèo tam thể vì cô đã giảng bài mẫu trước đó rồi. Con cũng kể về con mèo đó, dù nhà mình không khi mô có mèo. Đứa bạn bên cạnh thì khá hơn. Hắn tả con chó. Nhưng cuối cùng không hiểu nhìn bài kiểu chi mà thành ra con chó tam thể có hình dạng y chang con mèo - con bé nói và rộng miệng cười. Có hôm cô ra đề tả con gấu bông. Con viết đó là con vật thân thiết nhất của con, mỗi khi ba mẹ vắng nhà là con lại trò chuyện với gấu đủ mọi chuyện như một người bạn tri kỷ. Chừ nghĩ lại thấy mình đúng là đồ tự kỷ rồi. Có lần tả về loài hoa mà em yêu thích, con viết “Trong đầm gì đẹp bằng sen, lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng - câu thơ này chắc chắn là kể về một loài hoa và hoa mà em yêu thích là hoa hồng (ha ha)…”. Tụi con cứ theo cách cô bày mà viết thôi. Đương nhiên sẽ lại là “Em sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ”. Mà bài con toàn được điểm 9. Kỳ tích dễ sợ vì mọi thứ đâu có liên quan với nhau…


Tôi nhìn kiểu cười không nhặt được miệng, thú thật là cũng thấy đỡ lo hơn đôi chút vì ít ra, bằng câu chuyện của mình, con bé cũng đã tự mình nhận ra những điều phi lý và đã đến lúc không thể chấp nhận được. Lớn thêm một chút, cách học thay đổi và cơ bản là nhận thức cũng lớn theo nên những ngây ngô rặt văn mẫu chắc cũng được bỏ lại, cộng với một câu hỏi lửng lơ rằng, không biết tụi nhỏ sau con giờ làm bài văn kiểu chi…?


Sau cuộc trò chuyện, lúc sau đã thấy con bé hý hoáy bên laptop. Đáp lại cái nhướng mắt như hỏi là câu trả lời nghe khá rõ ràng: “Con tìm bài soạn văn chút” - phải tự mình viết ra mới gọi là soạn bài chứ? “Thôi con tìm cho nhanh, kẻo rồi cô lại phê bình trước lớp là soạn không đúng thì lại ngồi đó mà tự kỷ!”.


Thốt nhiên tôi nghĩ, chắc mình cũng sẽ lại tự kỷ mất thôi...


Hạnh Nhi