Ra tòa về tội cưỡng đoạt tài sản, bị cáo H.V.T (sinh năm 1978, trú thành phố Nha Trang) chỉ viện được lý do hoàn cảnh gia đình khó khăn để xin giảm án. Nhưng trong phần xét hỏi, càng nghe bị cáo khai, người dự càng khó thông cảm.
Ra tòa về tội cưỡng đoạt tài sản, bị cáo H.V.T (sinh năm 1978, trú TP. Nha Trang) chỉ viện được lý do hoàn cảnh gia đình khó khăn để xin giảm án. Nhưng trong phần xét hỏi, càng nghe bị cáo khai, người dự càng khó thông cảm.
T. quen bị hại qua mạng xã hội Zalo. Có lẽ, T. chiếm được cảm tình của bị hại nhờ vào những lời hỏi thăm, bình luận đầy cảm thông. Chỉ ít ngày sau khi quen nhau, T. đã rủ được bị hại đi thuê nhà nghỉ tâm sự. Tại đây, lợi dụng bị hại không để ý, T. đã lén quay lại những cảnh nhạy cảm. Ngay sau khi bị hại đề nghị chấm dứt quan hệ, T. lập tức gửi một số hình ảnh cắt từ đoạn video trên và tuyên bố sẽ tung những hình ảnh này lên mạng và gửi về tận nhà bị hại nếu không được nhận 50 triệu đồng! Nghe bị hại năn nỉ, T. đồng ý “hạ giá” xuống 20 triệu đồng nhưng yêu cầu phải đưa đủ trong vòng 2 ngày. Dù vậy, bị hại vẫn không thể xoay đủ tiền kịp thời gian. T. lại đồng ý nhận trước 8 triệu đồng và gia hạn thêm 3 ngày để bị hại xoay xở đưa nốt phần còn lại. Khi T. đang nhận tiền thì bị bắt quả tang…
Bị hại và vợ bị cáo đều vắng mặt ở cả phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm. Với những tổn thương mà T. gây ra cho 2 phụ nữ, điều này rất dễ hiểu. Nhưng điều đó cũng khiến bị cáo không phải ngại ngần mà làm quá lên về hoàn cảnh của bản thân. T. đổ tại vợ chồng lục đục, bất hòa nên mới có tình cảm ngoài hôn nhân. T. cũng lý giải quay đoạn video nhạy cảm là bởi bị hại “phũ phàng” đề nghị chia tay, khiến bị cáo bị… tổn thương nên mới nảy sinh ý định uy hiếp.
Đáng tiếc, vì mải mê thanh minh, T. đã quên rằng, T. quay clip vào thời điểm cả hai đang mặn nồng nhất. T. cũng thừa nhận quá trình quay không hề cho bị hại biết. Khi bị hỏi vặn, T. lại quanh co: Quay làm kỷ niệm! Thực tế, T. đã không giữ làm kỷ niệm mà lại dùng đoạn video nhạy cảm để o bế, buộc bị hại đưa tiền.
Rõ ràng, bị cáo đã xâm phạm cả quyền nhân thân và quyền tài sản của bị hại. May cho T. là cơ quan điều tra chưa có cơ sở xác định T. sẽ tiếp tục gửi các hình ảnh nhạy cảm này cho người khác hoặc phát tán trên mạng nên chưa đủ căn cứ truy tố thêm tội làm nhục người khác hoặc truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy. Tuy nhiên, trong chiếc điện thoại thu giữ của bị cáo, ngoài đoạn video nhạy cảm của bị hại và T., còn có cả hình ảnh nhạy cảm của một số phụ nữ khác. Lý giải chuyện này, T. tiếp tục điệp khúc: Quay làm kỷ niệm. T. khẳng định, do gia đình lục đục, chán nản nên có qua lại với một số phụ nữ khác nhưng đều đã chia tay. Bị cáo cũng không có tình cảm sâu đậm với họ nên giờ không nhớ nổi họ là ai, ở đâu!
Có người bình phẩm, nếu chỉ là “yêu qua đường”, cớ gì vẫn lưu giữ những hình ảnh nhạy cảm về họ sau khi đã chia tay? Tuy không có bằng chứng về việc T. quay và lưu giữ những hình ảnh nhạy cảm vì mục đích xấu, nhưng ít nhất, việc lưu giữ hình ảnh của những phụ nữ mà T. coi là “không sâu đậm, không nhớ nổi” cũng cho thấy đời sống tình cảm phức tạp của một người đã có vợ, con. Thật nguy hại khi gửi gắm tình cảm vào những kẻ yêu… qua đường như vậy!
TAM THUẬT