11:10, 04/10/2019

Cái kết không khó đoán

Hai phiên tòa ở hai phòng xử đối diện nhau trong cùng một buổi sáng chứng kiến 2 bị cáo, một nam và một nữ, đều đẫm nước mắt.

Hai phiên tòa ở hai phòng xử đối diện nhau trong cùng một buổi sáng chứng kiến 2 bị cáo, một nam và một nữ, đều đẫm nước mắt.


Ban đầu, bị cáo T.N.T.L. (sinh năm 1992, trú phường Vĩnh Phước, Nha Trang) cố đổ lỗi cho hoàn cảnh để bào chữa việc mua bán ma túy. Nào là bị cáo làm thuê làm mướn, chồng phụ hồ, cuộc sống khó khăn. Tuy vậy, dẫu khó khăn, hai vợ chồng vẫn đủ sức khỏe để làm việc, trong khi nhiều người còn khánh kiệt vì bệnh trọng, nhưng họ không phạm tội. L. lại quay ra kể lể phải nuôi 2 con, đứa lớn 8 tuổi, nhỏ mới 4 tuổi. Nhưng vì nuôi con nên “phải” phạm tội chẳng thể là lý do chính đáng. Cuối cùng, L. đành thừa nhận, căn nguyên khiến bị cáo nhiều lần đi bán ma túy, là vì chơi đề! Chẳng ai giàu vì chơi đề, L. cũng vậy. Thua đề, L. quyết định đi bán ma túy để... gỡ lại vốn! Nhưng bán rồi đâm ham lời, L. đưa cho một người 10 triệu đồng nhờ mua giùm ma túy, trả công bằng 1 tép heroin. Sau đó, L. phân nhỏ, hàng ngày mang sẵn theo, ai hỏi thì bán, giá từ 30.000 đồng đến 90.000 đồng/tép.


Nói lời sau cùng trước khi tòa nghị án, L. quay lại phía người mẹ, nói xin lỗi được nửa chừng thì bật khóc hu hu. Mẹ L. khẽ chấm nước mắt. Lúc chờ nghị án, L. ôm hai con trai, khóc rưng rức. Hai đứa nhỏ, dẫu chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng thấy mẹ khóc, cũng sụt sịt khóc. Mẹ, chị em, chồng L. đều lau nước mắt.


Ở phòng xử đối diện, khoảng thời gian chờ tòa tuyên án của bị cáo V.Q.T (sinh năm 1976, trú phường Vĩnh Thọ, Nha Trang) cũng đầy nước mắt.


Xin phép cảnh sát bảo vệ, hai cô con gái vừa chớm tuổi thiếu nữ chạy lên ôm chầm lấy bị cáo T., khóc thút thít. T. than với mẹ: Bạn con mang ma túy đến, khi con mời vào phòng chơi mới biết, vừa đúng lúc công an vào... Nói rồi, T. ôm hai con gái cùng khóc. Người thân của T. cũng đỏ hoe mắt. Chỉ còn mẹ T. cứng cỏi động viên con trai: “Mình không trữ thì sao bị bắt! Quy định là vậy rồi, tài sản ở nhà con thì con phải chịu trách nhiệm. Cố lên! Cố gắng cải tạo là được ra sớm thôi. Hãy nhìn về tương lai, tương lai mới quan trọng con ạ!”. Nghe mẹ nói, T. khóc như một đứa trẻ: “Con còn gì đâu mà cố, đi tù là hết rồi!”. Bà mẹ càng nói cứng: Vài năm qua nhanh lắm, còn nhiều cơ hội làm lại, chỉ cần cố gắng cải tạo! T. vẫn lắc đầu, liên tục lau nước mắt.


Nói được tới đó, mẹ T. bỏ ra ngoài. Lúc này, bà mới khóc và giãi bày: “Nó nghiện ma túy lâu rồi mà tôi không biết. Có lúc thấy nó đi sớm về khuya, tôi lại nghĩ nó đi chơi với bạn. Nó đã có gia đình, con cái lớn rồi, chơi bời với ai mình khó quản được như khi còn nhỏ. Khi công an tới khám nhà tìm chiếc xe trộm cắp mà con tôi được cho, mới phát hiện có ma túy. Thì ra, những lần nó ra ngoài chơi khuya đều là dùng ma túy. Giờ tôi chỉ còn biết động viên con. Nhưng tôi chỉ lo mấy đứa cháu đang tuổi lớn không có cha bên cạnh kèm cặp...”.


L. đã lao vào con đường buôn bán ma túy chỉ vì muốn có tiền thỏa đam mê đỏ đen, kết cục tất yếu là vào tù, đẩy các con cho bà mẹ hom hem chăm sóc. Còn T., cũng từ nghiện ngập sinh tàng trữ ma túy, đến vào tù. Âu cũng là những cái kết không khó đoán. Hy vọng các bị cáo hiểu ra mà thay đổi, như mong mỏi của bà mẹ T. lúc nhìn theo chiếc xe đặc chủng xa dần: Thôi thì mình phải cứng cỏi động viên con cải tạo tốt để về làm lại. Dù sao nó mới hơn 40, cuộc sống vẫn còn cơ hội nếu biết hối cải!


TAM THUẬT