Nghe tòa tuyên giảm án, chỉ phải chấp hành 1 năm 6 tháng tù, có lẽ nhiều bị cáo khác đã vui mừng lắm, nhưng bị cáo H.M.T (sinh năm 1972, trú Vạn Giã, Vạn Ninh) chỉ ủ ê, lê bước ra về chờ ngày chữa bệnh xong đi chấp hành án. Có lẽ, bị cáo còn day dứt khi người bạn đi cùng đã mất do lỗi của mình.
Nghe tòa tuyên giảm án, chỉ phải chấp hành 1 năm 6 tháng tù, có lẽ nhiều bị cáo khác đã vui mừng lắm, nhưng bị cáo H.M.T (sinh năm 1972, trú Vạn Giã, Vạn Ninh) chỉ ủ ê, lê bước ra về chờ ngày chữa bệnh xong đi chấp hành án. Có lẽ, bị cáo còn day dứt khi người bạn đi cùng đã mất do lỗi của mình.
T. khai nhận, bị cáo và bị hại vốn là bạn bè quen biết. Hôm đó, bị hại mượn ô tô và gọi điện thoại nhờ chở, bị cáo liền tới chở bạn đi luôn. Đến tối, khi cả hai đi trên Quốc lộ 1 đến đoạn giao cắt với đường sắt thì gặp chuyện. Khu vực xảy ra tai nạn không rào chắn, không đèn tín hiệu nhưng có các biển báo nguy hiểm: “Giao nhau với đường sắt không có rào chắn”; “Dừng lại quan sát tàu hỏa khi qua đường sắt”. Nhưng lúc đó, trong xe đang bật đèn sáng, bị cáo mải nhìn phía trước, không để ý quan sát xung quanh nên không hề nhận ra tàu hỏa đang đến gần. Vì vậy, bị cáo vẫn tiếp tục điều khiển xe vượt qua đường sắt. Cuộc trò chuyện giữa hai người bạn bỗng dang dở vĩnh viễn: bạn tử vong tại chỗ, bị cáo bị thương khá nặng!
T. thanh minh, bị cáo cũng hiểu chưa có bằng lái mà điều khiển ô tô là vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, thực tế bị cáo cầm vô lăng đã khá lâu, lái khá nhiều và rất nhuần nhuyễn, thành thục, không phải như những người mới học lái xong. Bị cáo cũng đã thi lấy bằng lái, chỉ còn chờ thủ tục sát hạch tay lái và lấy bằng. Xui là đợt đó ít người học nên trường hẹn chờ đến khóa sau phát bằng luôn cả hai khóa. Và cũng chỉ còn 4 ngày là tới hẹn lấy bằng thì xảy ra vụ án! Vụ tai nạn cũng khiến xương sườn của bị cáo đâm vào gan, dẫn đến xơ gan, vẫn đang phải điều trị tại bệnh viện.
Trình bày mong muốn xin cho bị cáo hưởng án treo, vợ bị hại nói: Tai nạn xảy ra không ai mong muốn, bị cáo cũng đang phải chữa bệnh, lại là lao động chính, còn vợ và 2 con nhỏ phải lo. Dù vậy, biết gia đình tôi khó khăn, sau khi bồi thường đủ 100 triệu đồng, bị cáo còn hỗ trợ thêm 50 triệu đồng. Điều đó cho thấy bị cáo đã rất hối hận, muốn chuộc lỗi. Bị cáo và chồng tôi lại là bạn bè, chắc chắn chồng tôi cũng không mong chuyện như thế này. Mong tòa giảm nhẹ, cho bị cáo được hưởng án treo, ở nhà chữa bệnh, lo cho gia đình.
Nghe lời nói cuối cùng đầy ân hận của bị cáo, một vị thẩm phán lắc đầu: Thật đáng tiếc, học đã xong mà hành chưa đạt, bị cáo đã hoàn thành khóa học lái xe nhưng thực hành lại vấp lỗi. Với nghề lái xe, chỉ một lần vấp lỗi, có thể ân hận cả đời!
Có thể, trước kia, bị cáo tự thấy mình là “tay lái lụa”, tài xế giỏi, nắm vững các kỹ thuật điều khiển xe. Nhưng bị cáo đã quên rằng, ngay cả những người vượt hàng trăm nghìn km chưa từng xảy ra tai nạn cũng không dám khinh suất, bởi chỉ cần lơ là 1 giây là tai nạn có thể xảy ra. Bị cáo cũng đã quên mất lời dạy của các thầy ở trường lái về những yêu cầu căn bản khi lái xe. Người cầm lái càng cẩn trọng và bình tĩnh xử lý thì lái xe càng an toàn, bởi một tài xế giỏi, suy cho cùng, phải là người biết lái xe an toàn.
TAM THUẬT