Phiên phúc thẩm xét xử bị cáo Nguyễn Văn Dũng (sinh năm 1981, trú Vạn Lương, Vạn Ninh) rất vắng vẻ, chẳng có người thân nào dự. Bị cáo phạm tội cố ý gây thương tích mà căn nguyên sâu xa từ cuộc hôn nhân không được pháp luật thừa nhận.
Phiên phúc thẩm xét xử bị cáo Nguyễn Văn Dũng (sinh năm 1981, trú Vạn Lương, Vạn Ninh) rất vắng vẻ, chẳng có người thân nào dự. Bị cáo phạm tội cố ý gây thương tích mà căn nguyên sâu xa từ cuộc hôn nhân không được pháp luật thừa nhận.
Trước tòa, Dũng lý giải nguyên nhân cầm dao xông vào chém mẹ con chị P. là bởi không được cho thăm 2 con - kết quả của mối tình không hôn thú giữa bị cáo và chị P. Vốn sinh ra trong gia đình làm nghề biển nên từ nhỏ đến lớn, Dũng chỉ biết làm nghề đánh bắt, không hề đi học, không biết chữ. Sau vài chuyến đi chơi cùng mấy bạn ghe, Dũng làm quen rồi chung sống với chị P. và lần lượt có 2 con. Nhưng Dũng vẫn chưa quen với cuộc sống gia đình, không chăm chút cho tổ ấm, thường chơi bời cùng bạn bè, dần dà còn nghiện ma túy. Không chịu được, chị P. chia tay, mang theo 2 con về nhà mẹ đẻ. Tổ ấm tan vỡ càng khiến Dũng chìm sâu vào nghiện ngập và bị đưa vào cơ sở chữa bệnh bắt buộc 2 năm liền. Sau khi về lại địa phương, Dũng nhiều lần đến nhà mẹ vợ xin thăm con nhưng đều bị từ chối.
Ngày xảy ra vụ án, Dũng nghe đồn chị P. đang tiếp khách ở quán karaoke. Sẵn hơi men, Dũng hùng hổ đến đòi chị P. cho thăm con nhưng chị không chịu. Hai bên cãi vã. Thấy mẹ chị P. tới, Dũng quay sang kình cãi rồi mở cốp, lấy dao chém, gây thương tích 3% . Chị P. thấy vậy vội can ngăn cũng bị Dũng chém, gây thương tích 2%. Sau khi phạm tội, Dũng bỏ trốn.
Tại phiên tòa, lúc đầu bị cáo loanh quanh chối không chém, vết thương của mẹ con chị P. là do xô xát nên té xuống đất, sau đó lại trần tình do mẹ con chị P. không cho thăm con, còn đánh trước nên bức xúc. Vả lại, lúc đó Dũng say quá nên cầm dao quơ đại, chẳng may trúng. Đặc biệt, bị cáo bày tỏ nỗi đau khổ khi nhớ con mà không được gặp con. Nhưng khi thẩm phán hỏi từ khi có con, Dũng đã thể hiện trách nhiệm của người làm cha chưa; sau khi chia tay, đã từng cấp dưỡng nuôi con chưa thì Dũng chỉ im lặng. Một lúc sau, Dũng bức bối thanh minh, Dũng đã nói mẹ tới nhà mẹ P. đề nghị bồi thường 20 triệu đồng với điều kiện mẹ và P. rút đơn, nhưng họ không nhận, còn nói sẽ cho bị cáo đi tù nên bị cáo không bồi thường nữa! Dũng cũng biện minh không phải chủ động mang dao theo để… thăm con, chẳng qua hôm đó đi chơi, mang dao để gọt trái cây!
Cấp phúc thẩm đã bác kháng cáo của Dũng, giữ nguyên mức án 1 năm tù do không có tình tiết giảm nhẹ mới. Đây có lẽ là bài học đắng với Dũng khi chọn cách yêu đương, chung sống tự do, thích thì sống cùng, không thích thì bỏ, cũng chẳng hề nghĩ đến trách nhiệm của bậc làm cha, làm mẹ. Vụ án này có xuất phát điểm từ mối quan hệ tình cảm không hợp pháp. Vì vậy, Dũng không có căn cứ đòi quyền được cấp dưỡng, thăm con; ngay cả chị P. cũng không thể đề nghị cơ quan có thẩm quyền buộc Dũng có trách nhiệm cấp dưỡng nuôi con. Âu cũng là hệ quả của một cuộc hôn nhân không hợp pháp.
TAM THUẬT