Đến trường đón con đi học về, thấy đứa trẻ nhà mình đang dợm bước qua đường trên vạch vôi. Mình ngó qua, bên kia đường là tiệm tạp hóa với đủ loại đồ chơi, bánh kẹo, kế bên là cái quán nhỏ bán đủ loại trà, kem, nước ngọt... Hỏi con muốn đi đâu, con e dè nói nhỏ mấy bạn đưa tiền nhờ con qua đường mua gói snack. Nhìn con vừa nói vừa lén nhìn mình mà bỗng thấy thương tụi nhỏ bây giờ.
Đến trường đón con đi học về, thấy đứa trẻ nhà mình đang dợm bước qua đường trên vạch vôi. Mình ngó qua, bên kia đường là tiệm tạp hóa với đủ loại đồ chơi, bánh kẹo, kế bên là cái quán nhỏ bán đủ loại trà, kem, nước ngọt... Hỏi con muốn đi đâu, con e dè nói nhỏ mấy bạn đưa tiền nhờ con qua đường mua gói snack. Nhìn con vừa nói vừa lén nhìn mình mà bỗng thấy thương tụi nhỏ bây giờ. Con sợ mẹ mắng là phải. Vì nhà trường có nội quy học sinh không được mang theo tiền đến lớp, không mua quà trước cổng trường. Nhớ hồi đó, bập bẹ đọc nội quy ấy viết trong tờ khóa biểu cô giáo chủ nhiệm phát cho mỗi trò đầu năm học, con cũng thắc mắc sao cô dặn kèm các em không mang tiền đến lớp, không mua quà trước cổng trường, khi đó mình cũng này nọ giải thích quy định của trường…
Năm nay, cái nội quy đó chẳng thay đổi, nhưng tâm hồn con trẻ thì lớn hơn đôi chút theo mỗi năm học. Nội quy là thế, nhưng bên kia đường vẫn là mấy cái quán nhỏ bán nào kem, nào bánh, nào siro… luôn níu bước chân, níu cái nhìn của tụi nhỏ. Cái nỗi háo hức giữa trưa nắng tan trường, trong lúc chờ bố mẹ đến đón, có que kem mát lạnh tan chảy, có những thức quà vặt nào đấy để tụm năm tụm ba cùng chúng bạn khiến cho cái nội quy kia cũng cho vào xếp xó. Rồi cái quán trà tranh, trà sữa cũng mọc lên gần đấy. Chợt nhớ, có đôi lần con xin 10 ngàn đồng, mình lại gạt phăng, cùng cái điệp khúc con muốn mua gì mẹ mua cho. Lại là cái nhìn áp đặt của người lớn với con trẻ. Nghĩ mà thương.
Tự dưng nhớ đến một thời tuổi thơ mình với bao thứ quà vặt trước cổng trường. Nhớ những cái bánh kẹp vàng ươm nóng giòn của ngôi nhà trong xóm. Cái nhà có cả một vườn điều rộng mênh mông, có một bà mẹ và 3 con gái. Mình vẫn hay chơi nhảy dây với 3 chị em nhà ấy. Cứ trưa lại thấy bà đội nón, gánh bánh đi ngang nhà đến trường bán. Lắm khi thèm đấy, nhưng mình cũng nén đợi đến giờ ra chơi chạy ra cổng trường mua, vui vầy cùng đám bạn. Mình nhớ món kẹo kéo quay của người đàn ông gầy gò đi trên chiếc xe đạp cũ kỹ, háo hức khi quay trúng ô lớn, thanh kẹo cũng dài theo con số ô quay được, cả đám lại được dịp chia nhau thưởng thức. Nhớ cái bánh tráng dừa 200 đồng một miếng, ăn giòn, thơm và béo; nhớ món bánh phồng phết với cà chua ngào đường của bà hàng ngồi cạnh quốc lộ, trước tiệm cho thuê truyện. Mình mê truyện chưởng, đến độ ông chủ tiệm nhẵn mặt, cho ngồi bệt xuống sàn gỗ của tiệm mà đọc. Đọc chán lại sà xuống bà bánh phồng…
Trẻ con bây giờ bố mẹ chẳng dám cho tiền, và mình cũng vậy. Vì sợ chúng hư với những trò games, uống những thứ nước đầy hóa chất, ăn những gói snack đầy dầu mỡ. Nhưng một lần nhìn thấy đứa trẻ tần ngần chạm vạch kẻ trắng qua đường, phía bên kia là tiệm tạp hóa với những bịch bánh treo lủng lẳng như mời gọi, nhìn quanh lại thấy bao đám trẻ ríu ra ríu rít chia nhau gói snack mà nhận ra đứa trẻ thời nào lại chẳng có tuổi thơ với những thức quà vặt sau buổi tan trường, dẫu những quà xưa và nay chẳng giống nhau chút nào.
Để trưa nay, bắt gặp đứa nhỏ nhà mình tung tăng ra cổng, tay cầm que kem chuối, khoe đứa bạn học cấp 1 đãi con đó, bạn học lớp đối diện ấy mẹ. Lòng chợt rộn ràng theo nụ cười thơ trẻ của con…
Đăng Quỳnh