Đã từ lâu rồi tôi vẫn mong có một lần đón bình minh bên bờ biển miền Trung. Và rồi dịp ấy cũng đến. Mặc dù nghe dự báo có cơn bão đang hình thành và kéo vào Biển Đông nhưng với tất cả những háo hức, tôi cùng nhóm bạn vẫn thực hiện chuyến đi của mình.
Đã từ lâu rồi tôi vẫn mong có một lần đón bình minh bên bờ biển miền Trung. Và rồi dịp ấy cũng đến. Mặc dù nghe dự báo có cơn bão đang hình thành và kéo vào Biển Đông nhưng với tất cả những háo hức, tôi cùng nhóm bạn vẫn thực hiện chuyến đi của mình.
Sáng ấy không có nắng vàng mây trắng. Có vẻ sau một ngày hửng nắng thì ông trời đã nghĩ lại, chỉ có cơn mưa dầm sụt sùi. Chờ xe đến, ngắm mưa rơi trên đường, tôi nghĩ về nơi sóng vỗ dạt dào và ầm ào khi giông bão. Những chuyến xe đò chợt dừng chợt đi làm tôi nghĩ đến một lẽ đương nhiên của cuộc sống. Tự nhiên đã xếp đặt mọi thứ trong một sự bí ẩn. Đôi khi ta ở trong một tình huống tréo ngoe, không phải cứ muốn là được; luôn luôn có những thử thách đòi hỏi con người phải cố gắng mới có thể đạt, và nhiều khi không - điều mình mong muốn. Đôi khi mải mê với đích đến và viễn cảnh của nơi ấy, ta lướt qua những điều mà lẽ thường ta vẫn quan tâm.
Xe đi xuyên qua những khu rừng còn khá hoang sơ. Những triền núi trải dài khiến lòng bỗng thầm ngân lên bài hát Nga thời sinh viên hay hát: “Nhìn thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời. Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa núi đồi. Tìm em năm tháng thấy đâu hình bóng người…”. Như ứng với lòng người, trong không gian có chút nắng non bỗng hừng lên. Như một thiếu nữ với cặp má bầu bĩnh, ánh mắt lấp lánh niềm vui, nàng chợt ghé xuống, khẽ chớm một nụ hôn phớt trên tàng cây rồi khúc khích cười, bay vút lên trên thinh không để lại cả vạt rừng rậm rịt cây dây leo, cả vạt cỏ ven đường với những hoa bông lau ngẩn ngơ nhìn theo...
Qua khung cửa xe, một ngọn núi trầm ngâm ẩn hiện trong làn mưa lất phất. Rồi mưa ngớt dần. Cảnh vật hai bên đường cùng câu chuyện của những người đồng hành dường như làm cho chuyện bão bùng kia không hề khiến ta âu lo. Những triền núi thưa cây, đôi mảnh sân nhà với bờ rào đá cuội gợi nỗi thương cảm vu vơ về một khuôn mặt rám nắng cùng nụ cười ngượng ngùng và giọt nước mắt của một phận người phong trần lận đận mà ta đã từng chứng kiến.
Nhóm chúng tôi đã thăm nơi mà tôi muốn gọi đó là chốn của Người Thơ. Người có tài năng, trẻ trung mà số phận lại nghiệt ngã và hồn thơ đau thương vẫn làm thổn thức bao trái tim hậu thế. Không gian của người, mảnh đất của người… bỗng xôn xao trong làn gió đang thủ thỉ trên tán cây suốt dọc đường tản bộ của khách lãng du. Chốn của người, lần đầu đến, sao bỗng khiến tôi nghĩ đến trong cuộc đời ta còn bao nhiêu chốn xưa như thế đã từng hiện hữu, đã từng trôi qua? Có những chốn xưa mà ta nhẹ chân bước. Khẽ khàng thở, khẽ khàng bước chân, và bàn tay không dám chạm mạnh vào một trang giấy cũ như sợ động vào rồi sẽ khơi lại những nỗi niềm nào vẫn hằng náu kín trong tim. Trong thinh lặng không gian và bồi hồi tâm trí, ánh mắt kẻ hậu thế thu vào trong tâm tưởng mình khung cảnh của một nơi đã trở thành chốn đến của bao người. Năm tháng đã qua. Bụi thời gian đã phủ mờ xuê xoa chốn cũ mà như vẫn thấy vẹn nguyên hình dáng cũ đi về giữa không gian hiền hòa bình dị. Trên tán cây nắng tơ vương và gió thầm thì kể cho ta nghe về ngày ấy của người. Ngoài kia muôn ngàn con sóng biển xô bờ ào ạt. Hỏi con sóng nào đã làm thổn thức lòng người trai trẻ đã từng viết lên những vần thơ bi thương và khao khát một mối tình mới nhen trong say đắm khắc khoải và vời vợi ngóng trông? Bên tai tôi, cô bạn trẻ thầm thì câu thơ: “Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu” - (Hàn Mặc Tử). Chúng tôi xiết chặt tay nhau trong một sự đồng cảm im lặng và sâu xa. Quy Nhơn đất võ của anh hùng Nguyễn Huệ, của những rừng dừa thuở học trò trường làng vẫn đọc, là câu chuyện về cành đào xứ Bắc đem tặng người vợ yêu khi Tết năm nào, hay chuyến hành quân thần tốc… Cả một thời xưa hào hùng, thượng võ bỗng xôn xao trong nắng trưa rực rỡ, bông trang đỏ rực và thảm cỏ xanh non trong khu bảo tàng. Màu hoa đỏ hoa vàng trong những lô xô mái nhà bình yên trên dãy phố dọc ven biển... Những cây, những người của một vùng đất lần đầu đến bỗng nở trong lòng ta những đóa yêu thương.
Phải về thôi. Con đường trở về nhà sao náo nức. Trời hưng hửng nắng. Nhẩm lại lịch trình đi biển của cả đoàn, bỗng thấy một ý ngộ nghĩnh: Cả chuyến đi này, lúc thì người đi trước cơn mưa; lúc thì chạy sau cơn mưa. Mưa đuổi sau lưng người. Mưa rón rén sau lưng. Nghĩ thế để rồi không ngăn được nụ cười vui vui. Nghe dòng nước ven đường chảy róc rách. Những câu thơ nào đã một thời làm ta thổn thức, nay bỗng vọng về trong nhẹ bẫng thinh không...
Bích Thiêm