5 giờ 30, trên chiếc xe cà tàng, lướt mình qua những con phố quen, cô bước vào chuyến thiện nguyện đến với đồng bào Khánh Sơn. Nhóm thiện nguyện của cô gồm 12 thành viên, đều là những người trẻ, nhiệt huyết và đầy sức sống.
5 giờ 30, trên chiếc xe cà tàng, lướt mình qua những con phố quen, cô bước vào chuyến thiện nguyện đến với đồng bào Khánh Sơn. Nhóm thiện nguyện của cô gồm 12 thành viên, đều là những người trẻ, nhiệt huyết và đầy sức sống.
Nhóm của cô băng qua những cung đường. Những dãy nhà cao tầng, những dòng xe nườm nượp dần trôi qua, chỉ còn lại hai bên đường những thửa ruộng đang trở mình chờ ngày thoát kén, những chú bò thong dong gặm cỏ. Vẻ đẹp bình yên của làng quê hiện ra như bức tranh thủy mặc khiến cô có cảm giác như mình đang lạc vào ký ức. Hình như, đã lâu lắm rồi...
Đó là lần đầu tiên cô theo chân đội tình nguyện của trường đại học về với trung tâm bảo trợ xã hội. Một cô bé vừa tròn 18 chưa lấm bụi đường lần đầu tiên chứng kiến cảnh các em bé bị di chứng chất độc da cam không khỏi cảm khái với sự thật trước mắt. Những giọt nước mắt của cô không kịp giấu cứ lăn dài trên má. Cô đưa tay quẹt vội nhằm che giấu niềm cảm xúc của mình. Đúng lúc đó, một chiếc khăn được đặt vào tay cô. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của anh cùng với cái gật đầu khích lệ. Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, đưa khăn tay lên lau khuôn mặt nhòe nước của mình. Từ đó, cô bắt đầu gia nhập nhóm thiện nguyện của anh, cùng anh đến tất cả những trung tâm bảo trợ xã hội, cùng chơi và chăm sóc các em. Đó là những tháng ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất của cô. Cô sống khác, nhìn khác và bắt đầu xây dựng cho mình một kế hoạch trong tương lai.
Một lần về với Long An, cô cùng nhóm thiện nguyện tham gia gặt lúa giúp người dân. Một thiếu nữ sinh ra và lớn lên ở thành phố như cô làm sao biết đến việc cầm liềm cắt lúa. Nhìn cô xoay ngang, xoay dọc chiếc liềm, anh bật cười. Cuối cùng thì cô cũng gặt được một khoảnh ruộng nhỏ nhoi với sự trợ giúp của anh. Cô đứng đó nhìn thành quả của mình với sự ngưỡng mộ và niềm hạnh phúc tràn đầy. Lúc này anh bước đến và đưa cho cô ca trà đá, tiện tay anh còn gạt những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô. Cô nghiêng đầu xấu hổ nhưng trong lòng lại dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Đó là lần đầu tiên anh có hành động lạ với cô, cũng là lần đầu tiên cô thấy trái tim mình đập lỗi nhịp. Hay đó chỉ là ảo tưởng của cô?
Đêm ấy, dưới ánh trăng vằng vặc, cô và anh ngồi dõi mắt ra xa, cảm nhận mùi thơm của hương lúa vừa mới cắt, nói về tương lai và ước mơ của mình. Bỗng nhiên, anh nắm lấy tay cô, đặt nhẹ vào đấy một bông lúa không biết anh nhặt được ở đâu. Cô theo phản xạ giật mình, nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh lúc này sáng lên như vầng trăng treo trên kia. Cô nhìn thấy vô số những vì sao lấp lánh và có cả bóng hình cô hiển hiện, rõ ràng. Trái tim cô lại lỗi nhịp lần nữa. Anh chầm chậm nghiêng đầu và đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Mắt cô mở to, ngỡ ngàng như chưa tiếp nhận được với hiện thực. Và rồi, cô vùng dậy, bỏ chạy.
Sau đêm ấy, cô không gặp lại anh. Anh bốc hơi như chưa hề tồn tại. Bạn bè nói gia đình xảy ra chuyện nên anh xin nghỉ học về quê. Và anh cứ thế biến mất trong cuộc đời cô. Hôm nay, đi trên cung đường này, ký ức về anh lại len lỏi trở về.
Rồi cũng đến nơi cần đến. Sơn Bình - một xã nghèo của huyện Khánh Sơn hiện ra trước mắt cô. Những ngôi nhà nhỏ bé trầm mặc với thời gian. Cô đảo mắt nhìn xung quanh. Đâu đó trong ngóc ngách của những ngôi nhà trầm mặc kia một vài đứa trẻ đầu tóc rối bù, lấm lem đang mở to mắt nhìn nhóm người vừa mới đến. Trên khuôn mặt đen nhẻm ấy có chút mừng vui xen lẫn sự tò mò. Tự nhiên, ngực cô nhói đau, nước mắt chảy ra. Cái cảm giác này giống như lần đầu tiên cô đến với trung tâm bảo trợ xã hội, lần đầu tiên cô gặp anh.
Nhóm của cô đi vào UBND xã Sơn Bình. Một thanh niên chạy ra đón. Chợt anh khựng lại, ánh mắt có chút bối rối. Còn cô đứng như trời trồng.
Một ngày làm việc mệt nhoài rồi cũng qua đi. Cô lặng lẽ bước đi trên con đường đất. Vạn vật đã chìm vào giấc ngủ say. Cô ngước nhìn lên bầu trời. Ẩn mình giữa những vì sao li ti là ánh trăng thượng tuần treo lửng lơ giữa màn đêm đen kịt. Không đủ sáng để lan tỏa khắp không gian, nhưng ít ra nó cũng làm đẹp một góc của bầu trời đêm nay. Hình như mắt cô ươn ướt. Cô theo thói quen đưa tay lên lau, bất chợt một chiếc khăn tay được đưa tới. Cô biết, đó là anh. Nước mắt vì thế mà chảy ra nhiều hơn. Anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Anh và cô cứ đứng ôm nhau như thế. Trên cao, ánh trăng như sáng hơn in rõ bóng hình trên đường. Chợt cô nghe giọng anh trầm thấp bên tai: Xin lỗi. Một câu nói đơn giản nhưng cô nghe như vọng về từ cõi xa xăm. Mơ hồ. Đau đáu.
Cô trở về với công việc thường nhật của mình. Chỉ là con đường đi của cô bắt đầu có đích. Và cô, từng bước, từng bước đến gần hơn với nó. Bởi cô biết, chỉ ở nơi có anh, trăng mới có thể tròn.
Nguyễn Thị Phong Lê