Con trai đang trải qua giai đoạn thi cử cuối cấp quan trọng, lúc này anh đang ở đâu? Câu hỏi đặt ra trong đầu bao nhiêu lần mà Nhiên không thể trả lời được, chỉ khiến lòng quặn thắt vì thương con.
Con trai đang trải qua giai đoạn thi cử cuối cấp quan trọng, lúc này anh đang ở đâu? Câu hỏi đặt ra trong đầu bao nhiêu lần mà Nhiên không thể trả lời được, chỉ khiến lòng quặn thắt vì thương con.
Nhiên gặp Phong khi đã quá đôi mươi, cảm mến bởi tính thật thà chân chất. Nhiên không quá đẹp nhưng nhỏ nhắn, xinh xắn. Họ đã từng gặp nhau trên những bậc thang của chung cư. Không phải mối tình sét đánh. Bạn Phong tổ chức tiệc mừng có việc làm nên mời Nhiên cùng dãy chung cư đến dự. Thế là biết nhau. Khi đã quen nhau rồi, Phong hay hỏi: Vì sao em lại đồng ý yêu anh? Nhiên cười hồn nhiên: Thích thì yêu thôi.
Nhiên học xong đại học, ra trường hơn năm là có việc làm ổn định. Còn Phong chỉ học xong lớp 12 là đi làm. Mấy năm có nghề nhưng Phong vẫn làm thuê cho người ta. Có lẽ vì thế mà Phong e ngại. Lúc yêu nhau, Phong rất tự hào về Nhiên, đi đâu cũng dẫn Nhiên theo, giới thiệu với bạn bè với khuôn mặt rạng rỡ. Có đứa con rồi, bỗng nhiên gia đình nhỏ an nhiên có bao thay đổi. Nhiên tự ti mặc cảm về ngoại hình xồ xề sau sinh. Phong trở nên cáu gắt từ việc cỏn con. Phong rong ruổi khắp nơi này, nơi nọ, bảo là tìm việc ổn định, để rồi không còn thời gian quan tâm đến những việc mà theo anh là vụn vặt, tủn mủn gia đình. Để rồi ngày con thi chuyển cấp, ngày con tập đi xe, ngày con tan vỡ mối tình đầu non dại, ngày con cần có người đàn ông để chia sẻ vỗ về… thì anh đang ở đâu?
Bao nhiêu ngày kỷ niệm, Nhiên đã cố đợi, cố hy vọng. Chỉ cần anh trở về, Nhiên sẽ không quan tâm Phong đã từng làm cô đau đớn đến nhường nào. Nhiên không quan tâm đến lòng tự trọng, Nhiên sẽ ôm anh thật chặt, nức nở như trẻ con. Nhưng rồi chỉ vài câu vô tình qua điện thoại, không bằng bạn bè hỏi thăm nhau, Phong tắt máy, không kịp cho Nhiên nói tiếng chào.
Phong không phải là cơn gió thoảng qua đời Nhiên mà là cơn bão. Bão qua rồi để lại biết bao dư chấn, âm ĩ tàn phá... Nhiên hoang hoải, chống chếnh, dẫu bạn bè có thương hại khuyên can, an ủi thì cũng không thể lấp đầy khoảng trống mênh mang.
Bao nhiêu năm qua Nhiên tưởng mình như tam giác cân. Đường đến cơ quan, đường ra chợ, đường về nhà. Quen thuộc đến nhàm chán. Đến nỗi khi có bạn bè rủ rê cà phê, hàng quán, Nhiên chần chừ rồi từ chối. Nhiên không nỡ để con ở nhà một mình. Đến nỗi Nhiên tự thấy mình tẻ nhạt.
Đôi lúc một mình ngồi góc ban công, Nhiên nghĩ mình giống như bậc thềm lặng lẽ đợi bước chân người. Bậc thềm rêu phong qua bao ngày tháng mỏi mòn. Hôm nay, Nhiên muốn thay đổi chính mình, không muốn sống những ngày tàn tạ, ủ dột. Nhiên không muốn làm người đàn bà áo quần nhàu nhĩ khuất sau gian bếp nữa. Không muốn tuổi thanh xuân vô nghĩa với tiêu hành mắm muối. Đâu đã già để lòng dại khờ, nông nổi. Nhiên chọn chiếc đầm xanh để quên trong góc tủ, trang điểm nhẹ, đặt đôi giày cao gót dưới chân. Ngoài kia, nắng đã lên rồi.
40 đâu đã già phải không nhỉ?!
. Truyện ngắn của Lê Đức Bảo