Quán cà phê nằm ở một góc ngã tư, quay mặt ra cả hai con đường. Đường nào cũng khá yên tĩnh với những ngôi nhà nhỏ nhưng khang trang và rất đẹp với những giàn hoa đủ loại, đủ màu làm cho con đường sinh động hơn.
Quán cà phê nằm ở một góc ngã tư, quay mặt ra cả hai con đường. Đường nào cũng khá yên tĩnh với những ngôi nhà nhỏ nhưng khang trang và rất đẹp với những giàn hoa đủ loại, đủ màu làm cho con đường sinh động hơn. Quán không lớn lắm với một tầng trệt và một tầng lầu, bàn ghế bằng gỗ, màu nâu giản dị, được bài trí cho khách những khoảng cách riêng tư vừa đủ. Quán không được đầu tư nhiều và lâu lắm không có sự thay đổi nào, những bức tranh chân dung hay phong cảnh treo trên mấy bức tường đã lâu chưa được thay thế nên nhìn cứ thấy buồn buồn. Nhưng chính vẻ cũ kỹ ấy lại tạo cho quán một sự gần gũi, thân tình, có lẽ vậy nên khách đến đây đa số đều là khách quen.
Tôi chỉ vào quán vào sáng sớm Chủ nhật hàng tuần và hầu như bao giờ cũng là người khách đầu tiên khi mấy cô bé còn đang lau sàn nhà, lau cả những bóng đèn tròn gắn trên tường rào có những dây trường sinh leo quấn quít. Có khách, mấy cái quạt trên trần mới được mở, nhưng nhạc thì có khi khách nhắc mấy lần cô mới bật lên. Thường thì khách quen nên không cần hỏi các cô vẫn mang cà phê đúng gu của khách, 2 ly cà phê sữa đá, một ly nhiều sữa hơn một chút.
Khách đến quán cà phê không đông lắm nên ai cũng chọn được chỗ quen mình thích. Chỗ ngồi thường xuyên của tôi là cái bàn thứ hai nhìn ra được hai con đường, nơi có tàng lá xanh rậm rì của cây bàng bên vệ đường. Ở đó, nhìn cây bàng tôi có thể nghĩ ra đủ thứ. Đây là con đường ngày xưa tôi đi học mỗi ngày, tôi không nhớ hồi đó có cây bàng này chưa nhưng với gốc cây to lớn, sù sì, với tàng lá cao xum xuê như bây giờ thì có lẽ cây bàng này đã lớn lên cùng tôi. Tôi tìm đến đây cũng lâu rồi nên nhìn cây bàng thay lá mà biết từng mùa đã đi qua, tôi ví những chiếc lá bàn non như những bàn tay xinh đẹp của trẻ con. Những chiếc lá bàng màu xanh đậm, rộng bản, có khi lỗ chỗ mấy chỗ bị sâu ăn làm tôi nhớ những ngày đi học, gói xôi ăn sáng của mình được gói bằng lá bàng. Ngồi ở chỗ này tôi còn được nhìn thấy con hẻm như một con đường tắt mà bọn tôi thường đi để đến trường gần hơn vì thuở đó bọn tôi thường đi bộ. Con hẻm sau gần nửa thế kỷ không rộng hơn được chút nào dù đã được tráng nhựa, tôi cũng có đôi lần đi qua đó, không còn bị bụi tung làm dơ áo, nhưng bụi thời gian lại làm cay mắt vì ngôi trường cũ không còn ở đó. Không có hàng dương, không có vuông sân trải sỏi chỉ trơ vơ một trụ cờ, không có dãy phòng với những cánh cửa màu xanh dương cũ kỹ với những tà áo dài trắng và những mái tóc thề. Cuối con hẻm đó giờ là những tòa cao ốc.
Uống cà phê ở quán, với tôi, chỉ là một cách thư giãn, mỗi tuần một lần nên cũng không rành lắm về hương vị cà phê. Thấy uống được là được. Đắng một chút, ngọt một chút, ngụm cà phê mát lạnh cũng dễ chịu, buổi sáng trôi đi với những điệu nhạc êm hoặc những bản tình ca dịu dàng, thấy lòng mình nhẹ nhàng là được. Có những người khách giống mình, vào quán, ngồi chỗ quen, một ly cà phê, một tờ báo là toát ra được vẻ an nhiên tự tại. Có vài người ngồi cùng nhau nhưng mỗi người một chiếc điện thoại, không ai nhìn ai, đôi khi bỏ quên ly cà phê đá tan nhạt thếch. Nhưng cũng có các cô, các bà vào quán cà phê như đi chơi, mặc áo váy thật đẹp, trang điểm rất kỹ, chọn bàn cũng cầu kỳ rồi ăn bánh mì, uống cà phê, chuyện trò rôm rả át luôn tiếng nhạc, làm vỡ toang vẻ tĩnh lặng.
Tôi chỉ đến đây vào sáng Chủ nhật nhưng cũng quen mặt một số người, không ai chào ai nhưng vắng mặt người nào là nhận ra ngay. Có hôm, một cái bàn đặt sẵn ly nước trà đặt chỗ, nhiều người muốn ngồi chỗ ấy mà không được, còn người khách đặt bàn không thấy tới, chắc hôm nay ông bạn mang đôi kính cận dày cộm bận việc đột xuất. Như mấy tuần liền không thấy người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc rất tính cách, lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp thường ngồi ở cái bàn cạnh hồ cá với một ly cam vắt. Hỏi ra mới biết bà đã xuất cảnh, không biết ở nơi mới đến bà có còn những buổi sáng ngồi thong thả đọc báo ở quán cà phê không.
Bây giờ có nhiều người vào quán cà phê nhưng không uống cà phê, như tôi chẳng hạn, đến quán chỉ là một cái cớ, như là một cách dung dưỡng tinh thần. Với tôi, quán cà phê chỉ vừa phải, có cái để nghe, có cái để nhìn là đủ cho mình cảm thấy sảng khoái để bắt đầu làm gì đó. Nên tôi vẫn chọn cái quán cà phê nhỏ, đơn sơ ấy cho những buổi sáng Chủ nhật của mình. Bình thường thôi, nhưng vui là được.
Lưu Cẩm Vân