Chị vốn nghèo, nhan sắc cũng bình thường. Thời còn trẻ, chị chỉ mong sau này có được một người chồng bình thường, miễn là chịu thương chịu khó, lo làm ăn, hết lòng vì mái ấm gia đình, vợ con là đủ. Chị cũng cần thêm chút lãng mạn, ấy là ngày sinh nhật, ngày tình yêu, ngày phụ nữ…
Chị vốn nghèo, nhan sắc cũng bình thường. Thời còn trẻ, chị chỉ mong sau này có được một người chồng bình thường, miễn là chịu thương chịu khó, lo làm ăn, hết lòng vì mái ấm gia đình, vợ con là đủ. Chị cũng cần thêm chút lãng mạn, ấy là ngày sinh nhật, ngày tình yêu, ngày phụ nữ… được chồng tặng cái bánh kem, chậu hoa hoặc đơn giản một cành hoa hồng là hạnh phúc rồi.
Rồi chị có chồng, thật may mắn hơn cả mơ ước ban đầu. Ngày đầu mới cưới nhau, cuộc sống còn khó khăn, anh làm việc ngày đêm, cật lực lo cho cuộc sống gia đình. Mặc dù thế, những ngày lễ trong năm, anh đều tặng hoa cho chị. Lâu ngày, nhà chị thành một vườn hoa nho nhỏ. Có điều, hết năm này đến năm kia, năm nào cũng hoa, chị đâm ra chán. Một lần chị nói: “Thời buổi giờ ai lại đi tặng hoa, giống như bọn trẻ sinh viên. Bây giờ người ta cũng tặng hoa nhưng mà hoa tai, chứ ba cái chậu hoa nhỏ ấy có mấy đồng…”. Nghe chị nói anh chỉ im lặng.
Sinh nhật năm sau, anh cũng thay đổi, mua tặng cho chị đôi hoa tai. Ngày lễ thì dây chuyền, quần áo… Có lần chị bảo anh mua đồ kích cỡ nhỏ quá, mặc không vừa, chị không vui, anh cũng không vui.
Sau này, cuộc sống khá hơn, cuối tuần chị hay đi uống cà phê với bạn bè giàu có. Về nhà, chị hay so sánh: “Chồng người ta những ngày lễ thường đưa vợ đi du lịch. Có đứa bạn đã đi được nhiều nước. Còn chồng, thì…”. Chị hay giận dỗi, than phiền. Anh cũng im lặng.
Mới vừa rồi anh chị chia tay. Chị trách anh bạc tình bạc nghĩa. Anh cũng trách chị rằng, với chị, hạnh phúc luôn biết đi và không có điểm dừng, không bao giờ biết đủ. Bao nhiêu năm nay anh chỉ biết cặm cụi làm việc lo cho gia đình, không có niềm vui cho riêng mình. Vậy mà chị...
LÊ ĐỨC QUANG