Ngày sinh đứa con thứ hai được một năm, hai vợ chồng ra chợ. Chợ Xóm Mới khi ấy chưa phồn thịnh như bây giờ, ai muốn bán hàng thì cứ chiếm một khoảng đất trống để bày biện hàng hóa. Tiền buôn bán thì đi vay mượn mấy người bỏ góp, bán hàng bánh kẹo theo kiểu cứ lấy hàng gối đầu. ....
Ngày sinh đứa con thứ hai được một năm, hai vợ chồng ra chợ. Chợ Xóm Mới khi ấy chưa phồn thịnh như bây giờ, ai muốn bán hàng thì cứ chiếm một khoảng đất trống để bày biện hàng hóa. Tiền buôn bán thì đi vay mượn mấy người bỏ góp, bán hàng bánh kẹo theo kiểu cứ lấy hàng gối đầu. Vợ tôi, cô giáo dạy văn trở thành người ở chợ. Buôn bán không quen xông xáo, giữa chốn huyên náo ấy gần như không thể hòa nhập, nhưng phải nuôi hai đứa con nhỏ nên nắng mưa cứ mặc, mỗi ngày ra chợ với bữa bán đắt, bữa bán ế. Học trò cũ thỉnh thoảng đi chợ, gặp cô giáo cũ, khoanh tay chào, rồi mua ủng hộ một thứ gì đó trong sạp hàng của cô.
Chỉ một khoảnh đất ngồi với chiếc dù che nắng, vậy mà mấy lần bị trộm giật tiền. Một lần bán hàng được mấy trăm ngàn, tự dưng trước mặt có một đám đánh nhau, mải chăm chú xem, khi quay lại thì giỏ tiền bị mất, vợ tôi buồn cả mấy ngày. Một lần khi đang bán hàng phía trước, bọn trộm dàn cảnh lấy túi tiền phía sau, ném giấy tờ ở tận Chợ Đầm, vợ lại khóc. Cứ thế mà quen chợ, mà trưởng thành hơn với cách bán buôn.
Chợ di dời mấy lần, mỗi lần đổi chỗ là mỗi lần tất bật. Rồi vào chợ mới, run rủi sao lại bốc thăm trúng gian hàng trong góc. Bao quanh gian hàng của vợ tôi là những người buôn bán chuyên nghiệp, khách đang hỏi giá hàng mình, họ đã đon đả mời mua, thế là mất bao khách hàng. Những bạn hàng quen tính cô bán hàng hiền khô, không đi mua nơi khác, nhờ thế mà vẫn sống được qua ngày.
Rồi hai đứa con lớn khôn, học xong đại học, ở lại Sài Gòn làm việc. Những phiên chợ cũng dần vắng bóng vợ vì vào Sài Gòn thăm con. Con gái lớn sinh con đầu lòng, tôi nói: “Thôi nghỉ bán đi, vào chăm cháu cho con vài tháng”. Dùng dằng mãi rồi vợ cũng sang cái gian hàng đã gắn bó 25 năm trời. 25 năm tất bật, buổi sáng ra chợ khi mặt trời chưa mọc, buổi tối đi về khi phố phường đã tắt nắng.
Khi thoát ra khỏi gian hàng ở chợ, mới biết rằng mình tự do. Vợ như rũ bỏ được cái tất bật mưu sinh, có thể đi cà phê sáng, dạo biển hay đi du lịch mà không sợ mất bạn hàng. Vậy mà thỉnh thoảng lại nói: “Em ra chợ một tí”. Em ra chợ chỉ để ngắm cái nhộn nhịp, nghe mùi riêng và những âm thanh của chợ. Thì ra em nhớ chợ.
KHUÊ VIỆT TRƯỜNG