Trời vào thu, cái nắng đã dịu bớt phần nào nhưng vẫn chưa hết oi bức khi thời gian đi vào quãng giữa trưa. Nhưng chợt một hôm, cơn gió lùa qua cửa sổ trong ngôi nhà trưa ở một miền quê đã cho tôi những phút giây thư thái đến lạ.
Trời vào thu, cái nắng đã dịu bớt phần nào nhưng vẫn chưa hết oi bức khi thời gian đi vào quãng giữa trưa. Nhưng chợt một hôm, cơn gió lùa qua cửa sổ trong ngôi nhà trưa ở một miền quê đã cho tôi những phút giây thư thái đến lạ.
Đó là một buổi trưa, trên đường đi công việc, anh bạn tôi rủ về nhà mình nghỉ trưa. Nhà ở vùng quê, điện lại cúp giữa trưa, nên có lẽ tôi may mắn hưởng được chút gió trời hiếm hoi. Giường đặt gần bên cửa sổ. Khi cơn buồn ngủ đã thiu thiu tôi cảm nhận được những luồng gió mát từ ngoài lùa qua song cửa sổ. Nhẹ nhàng, từ từ thôi nhưng cảm giác ấy thật bình yên, đưa tôi về với những ngày hồn nhiên cùng quê nhà, cùng những gì mà hiện tại đã dần mai một theo thời gian.
Ở quê xưa làm gì có quạt máy như bây giờ. Nhà ở quê thường trổ cửa sổ thích hợp nhất để đón gió vào mùa nắng. Giường hoặc phản nằm ngủ cũng thường được đặt bên cửa sổ ấy, để giấc ngủ được gió trời tự nhiên ru êm đềm vào mộng, sau một buổi cày cuốc vất vả trên đồng làng. Không như quạt điện, quạt lâu lại khô và nóng, cũng không như cái khó chịu của máy lạnh điều hòa, gió tự nhiên lùa qua cửa sổ ban trưa vừa nhẹ nhàng, vừa lạnh dịu. Điều ấy tạo cho tôi cảm giác dễ chịu, giấc ngủ đến tự nhiên không biết tự lúc nào. Đầu giờ chiều, thức dậy, bước ra giếng, múc một gáo nước, đổ cho chảy đều lên mặt, lại càng cảm thấy sảng khoái hơn. Thầm vui, nhưng cũng thầm tiếc vì không thể cảm nhận lâu hơn nữa những làn gió trưa ấy tràn vào căn phòng, quẩn quanh nơi mình nằm ngủ.
Cuộc sống càng hiện đại, con người càng từng ngày đánh mất đi những cái quý giá của tự nhiên. Bây giờ, mỗi khi mùa nắng hay dịp lễ, Tết, nhiều gia đình ở phố lại dẫn con về các vùng quê hoặc tham gia những chuyến du lịch điền dã để tìm đến những cảm giác quê hương xứ sở hiền hòa và yên bình, thân thiện. Nhưng đâu phải ai cũng có điều kiện và tiền bạc để làm vậy. Cuộc sống cứ buộc họ lao về phía trước, để rồi, khi muốn tìm lại một nét về thân thiết thì không bao giờ hoặc khó có thể chạm tay vào được.
Tôi thường lang bạt qua nhiều vùng quê, lâu lâu dừng lại, tìm kiếm một chút hương trời gió núi. Quê nhà cũng đang trong quá trình đô thị hóa, nhưng may mắn vẫn còn mảnh ruộng, bờ tre, và tình người đối đãi với nhau quê mùa nhưng rất thật. Sự bon chen, tư lợi chưa xóa được hết những truyền thống cả vật chất lẫn tinh thần quý giá ở làng quê thân thương.
Gió lùa qua cửa sổ trời trưa, một cảm giác an nhiên rất khó tả mà có lẽ tôi khó bao giờ quên được. Âu có lẽ một phần do tôi quá nặng lòng với những gì bình dị nhưng vô cùng thiêng liêng ở nơi quê nhà....
NGUYỄN THÀNH GIANG