06:06, 20/06/2015

Hoa gọi nắng

Bằng lăng thì gần như ở đâu cũng có. Cái màu tím ngát ấy. Ngay trên đường hàng ngày mình qua. Nơi bạn đến mỗi ngày. Mình thấy, tuổi cũng giống như bằng lăng mùa phai. Nhưng mình thích hoa, không thích quả. Quả bằng lăng khô đi, đeo dai dẳng trên cành, nom thật xấu...

Bằng lăng thì gần như ở đâu cũng có. Cái màu tím ngát ấy. Ngay trên đường hàng ngày mình qua. Nơi bạn đến mỗi ngày. Mình thấy, tuổi cũng giống như bằng lăng mùa phai. Nhưng mình thích hoa, không thích quả. Quả bằng lăng khô đi, đeo dai dẳng trên cành, nom thật xấu...


Nhưng bằng lăng cũng là hoa gọi nắng. Nhất là bây giờ, khi hoa phượng đã không còn nhiều nữa. Mà tại sao thế nhỉ? Màu nắng thương nhớ của lứa mình chẳng lẽ cũng đã thuộc về ngày đã cũ. Lũ trẻ bây giờ vẫn có hoa phượng, nhưng sân trường đã ít đi màu hoa rực lửa mà thay vào đó là dịu dàng bằng lăng, hay nồng nã mà thản nhiên của sắc màu hoa giấy. Thời gian trôi đi, có nhiều thứ đã thay đổi. Chắc chẳng còn những màu mực tím, mực xanh với những dòng chữ hồn nhiên, ngờ nghệch ngày nào. Lũ trẻ bây giờ có nhiều cách lưu dấu ngày chia tay với những bức ảnh, clip thật sống động và dễ thương. Như mình ấy, đã ngơ ngẩn trước những hình ảnh đáng yêu của lũ trẻ vừa kết thúc năm học cuối phổ thông trung học mình thấy hôm nào trên màn hình ipad. Cách chúng bộc lộ cũng khác ta ngày xưa thật nhiều. Sôi nổi hơn, dạn dĩ hơn và tất nhiên là hiện đại hơn. Nhưng mình thấy, xuất hiện trong những hình ảnh đáng yêu vẫn là bóng nắng nhảy nhót tinh nghịch. Cái bóng nắng đã từng rớt xuống tóc, xuống vai ta trong một ngày chia tay đã thuộc về xa rồi.


Có câu hát nào đó: tuổi theo mùa đi mãi. Ký ức cũng khác trong những mảng màu. Có đôi khi trong giấc mơ mình có, màu nắng không phải như màu hoa phượng, cũng không tím ngát, không hề lầm lụi trong những dáng người được bọc kín, vội vã hay chậm rãi một cách nhẫn nại trên các cung đường ngọt màu lúa chín trên những thửa ruộng bậc thang, nơi mình lần đầu tiên đặt chân đến. Những gam vàng non, vàng mơ, vàng sậm... như một trải nghiệm và nắng cứ thế thong dong trên các triền đồi. Chí ít thì mình đã cảm thấy thế, với tràn ngập sảng khoái và tràn ngập yêu thương khi xê dịch trên những cung đường cong, trập trùng. Nơi mà thi thoảng khi dừng lại, mình đã bắt gặp mấy đứa trẻ trông lem luốc nhưng bầu bĩnh, những nụ cười ngượng nghịu của mấy cô gái đang may vá thêu thùa bên hiên nhà, gặp màu nắng bình dị trên những chùm ngô già lấp ló...


Khi quay lại để trở về, lúc xe chạy trên đường cao tốc, mình vẫn thấy rõ màu nắng trôi tít tắp bên khung cửa. Thấy nắng soi qua cửa kính, để lại mấy vệt hình đa diện trên vô lăng và đuổi theo người mãi trên cung đường thênh thang. Lúc ấy, khi nhắm mắt lại đôi chút, mình cứ thấy màu nắng tỏa xuống trên rừng lá hình kim khi ngược đường 28 để lên thung lũng Máng Chi, nơi mình có những ngày đầy gió.


Khi ấy, mình biết mình có thêm một màu nắng thương nhớ...


HẠNH NHI