Trung thu lại về, trăng tròn vằng vặc trên bầu trời tháng Tám. Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, chỉ cần tiếng trống lân vang vọng từ một góc phố cũng đủ kéo người lớn trở về miền ký ức. Vầng trăng ấy dù chỉ thấp thoáng trên bầu trời đô thị tấp nập nhưng chỉ cần ngước lên ta đã thấy một ánh sáng mát lành tràn đầy cảm xúc về miền tuổi thơ đã xa, nơi trong sâu thẳm còn nguyên tiếng cười hiền của ông bà, cha mẹ hay rộn ràng anh em quanh ánh sáng lồng đèn lung linh.
Với nhiều người, trường cũ là ngôi trường ngày xưa mình đã theo học. Còn chúng tôi thường nghĩ đến trường cũ là ngôi trường đầu tiên khi có thêm ngôi trường mới xây ở phía bên kia con đường.
Bạn bè hay bảo, ở Sài Gòn mà mỗi năm về quê chưa bằng một nửa của tôi. Ở đó có gì hay mà về hoài vậy? Quê hương mà, nơi chôn nhau cắt rốn, giờ còn là nơi ba má nằm lại sau bao tháng năm vất vả với đời. Xa rồi mới thấy ruột thắt lòng đau.
Từ rất xa, mấy chục năm trước, lần đầu tiên đến vùng đất Ninh Phước, tôi đã được cảm nhận sự êm đềm, thanh bình của những làng Chăm nằm bên triền cát nắng bao la.
Có những giấc mơ tưởng chừng đã chìm khuất như cánh đồng nứt nẻ sau mùa hạn, nhưng không, chúng chỉ tạm ngủ yên, gấp lại trong ngăn sâu nhất của ký ức, chờ một ngày được đánh thức. Chị Hoa là hiện thân lặng lẽ của những giấc mơ ấy.
Giám đốc của tôi tên Thân. Nhìn vào sự thành đạt của anh, không ai không kính nể, chưa tới 50 tuổi, anh đã làm giám đốc một đơn vị kinh tế khá lớn. Giỏi giang, giàu có, gia đình hạnh phúc, anh còn rất quan tâm đến đời sống của cán bộ, công nhân trong đơn vị, cũng như công tác xã hội, từ thiện.
Tôi nhớ một câu chuyện về một cậu bé được cha cho đi chơi hè, hai cha con ngồi trên xe lửa, khi đi qua một cánh đồng lúa đang xanh, cậu bé reo lên: “Ba ơi, cỏ xanh nhiều quá”. Cậu bé cả thời thơ ấu sống ở phố, chưa bao giờ nhìn thấy những cánh đồng lúa, nên ngỡ đó là cỏ.
Hạnh ngồi trên bờ, nhìn dòng sông trước mặt lững lờ trôi. Nước sông đục ngầu, như mang theo bao nỗi niềm chẳng ai thấu. Cái xóm nhỏ ven sông này, người ta quen nhìn Hạnh với ánh mắt tò mò, xen chút thương hại.
Nhà có ba đứa con, anh là con út. Ngoài anh, còn một anh và một chị nữa. Cha mất từ lúc anh mới lên 5 tuổi. Nuôi ba đứa con vất vả lắm, nhưng mẹ anh ở vậy. Không ngại gian khó, với đôi gánh trên vai, hằng ngày ra chợ buôn bán, mẹ cố gắng nuôi mấy anh em khôn lớn. Vì là con út nên anh được mẹ cưng chiều nhất. Hồi anh vào đại học, phải xa nhà, mọi thứ chi phí rất tốn kém, nhưng mẹ vẫn chạy vạy để anh học hành tới nơi tới chốn.