10:01, 10/01/2017

Chuông gió

Anh đẹp trai, đúng hơn là rất đẹp - không chỉ cao gần mét tám, dáng rất đàn ông, lại mũi cao và thêm cả nụ cười dễ làm chết người, nhất là với đám con gái U30 như tôi. Ngày đầu tiên vào học lớp ngoại ngữ ban đêm, tôi đã thấy anh ngồi ở đầu dãy bàn bên kia, song song và cách chỗ tôi chừng ba mét.

Anh đẹp trai, đúng hơn là rất đẹp - không chỉ cao gần mét tám, dáng rất đàn ông, lại mũi cao và thêm cả nụ cười dễ làm chết người, nhất là với đám con gái U30 như tôi. Ngày đầu tiên vào học lớp ngoại ngữ ban đêm, tôi đã thấy anh ngồi ở đầu dãy bàn bên kia, song song và cách chỗ tôi chừng ba mét. Đẹp nhưng chắc thuộc típ người lạnh lùng! Đó là nhận xét đầu tiên tôi dành cho anh, vì mấy lần tôi nhìn sang làm quen mà không hề thấy từ anh một chút động tĩnh nào. Tôi khó chịu, nhưng không vì thế mà tự ái. Khi lớp tan, tôi nấn ná bên hành lang, giả bộ cúi xuống sửa đôi giày, và liền đứng lên, cười tươi, cất lời chào khi thấy anh lại gần. Anh cười, và hóa ra anh không hề lạnh lùng như tôi tưởng. Chúng tôi cùng ra chỗ lấy xe và giới thiệu tên nhau, để rồi từ đó, dần dà, tôi bắt đầu bước vào một cuộc tình.

 

Minh họa: xuân đinh
Minh họa: xuân đinh


Tôi là người không dễ dãi khi yêu nhưng không đủ sức kiềm chế lòng mình trước dáng vẻ đẹp trai và trông hiền ơi là hiền của anh. Vì thế, sau một tuần quen nhau, tôi đã nhận lời hẹn hò, cùng anh đến quán cà phê mà chẳng hề tỏ ra hiền thục, đắn đo như những cô gái khác.


Một lần rồi nhiều lần hẹn hò. Đêm, tôi về, nằm mơ và thấy nụ cười của anh cứ hiện ra trước mắt. Anh là một kỹ sư xây dựng đang làm việc cho một công ty lớn. Tôi cũng có công việc ổn định, đang làm cho một công ty liên doanh với nước ngoài, ở ngay trong thành phố. Tôi chờ một lời yêu, và rồi vào một đêm thành phố mờ mờ trong mưa bụi, bên quán cà phê, anh đã nắm tay tôi, khẽ khàng thốt ra những điều mà tôi đang thèm được nghe. Tôi run cả người không phải vì sợ mà vì hạnh phúc. Tôi rất thích màu xanh, và từ đó, một bầu trời màu xanh êm ái luôn xuất hiện trong tâm trí tôi khi tôi nghĩ về ngày mai.


Khoảng một tháng sau khi yêu nhau, anh bỏ lớp, không học nữa, vì như anh nói, do bận phải theo dõi một công trình ở xa thành phố, nhưng những cuộc hẹn hò với tôi không vì thế mà không nối tiếp. Anh hứa sẽ đưa tôi đến thăm ba mẹ anh và tôi cũng hứa với anh về điều tương tự. “Diễm xưa” - quán cà phê chúng tôi hay hẹn hò có mấy cái chuông gió hay kêu leng keng, leng keng… Anh biết tôi thích nên vào chiều Chủ nhật, khi cùng đi dạo qua cửa hàng mỹ nghệ, anh đã mua tặng tôi một chiếc. Theo lời anh, chuông gió bằng kim loại phải treo ở hướng Tây - Bắc, như thế sẽ khắc chế những nguồn năng lượng xấu; đồng thời tạo điều kiện luân chuyển năng lượng tích cực vào trong nhà. Anh còn nói nhiều về thuật phong thủy, tôi nghe mà không hề thấy chán, càng nghe càng thấy kiến thức của anh quá rộng, quá xa.


Leng keng, leng keng… Nhà tôi xây về hướng Tây - Bắc và chiếc chuông gió mang về, tôi treo ngay trên cành ổi trước sân. Tôi nghĩ về lời anh nói, và lòng rộn ràng với bao niềm vui mỗi khi bất chợt ngoài sân có tiếng leng keng, leng keng… Tôi không nhớ mỗi ngày anh và tôi đã gọi cho nhau bao nhiêu lần hay nhắn bao tin nhắn. Chúng tôi đã có những chuyến đi chơi ra ngoại ô. Tôi là con gái, từng được mẹ dặn dò nhiều điều, nhất là phải biết giữ thân. Tôi hiểu ý mẹ nhưng tôi chẳng sợ gì, con gái thời hiện đại mà, với lại, anh yêu tôi đến thế thì còn có điều nào để lo, phải đắn đo.


Leng keng! Leng keng! Trong tiếng reo vui của chuông gió, tôi khoe với mẹ về anh. Mẹ bảo, nói nó tới nhà chơi. Tôi thuật lại lời mẹ và anh bảo: “Chắc chắn phải thế, nhưng từ từ…”.


Rồi tôi được công ty cho đi tập huấn chuyên môn ở nước ngoài một tháng. Nghe tin, mặt anh rạng rỡ: “Tốt quá!”. Tôi ra đi sau một lần hẹn hò đầy ắp những nụ hôn. Nơi đất khách quê người, những lúc rảnh rỗi tôi lại gọi điện về. Khi em về, mình sẽ cưới nhau nghen! Tôi nói và anh trả lời: “Tất nhiên rồi!”.


Một tháng rồi cũng qua nhanh. Ngày tôi về, anh bận không đón được vì đi công tác xa mấy hôm. Leng keng! Leng keng! Tiếng chuông gió càng làm tôi nôn nao trong chờ đợi. Chiều nay, trong lúc anh vẫn chưa quay lại thành phố, tôi ghé vào một cửa hàng để mua thêm ít đồ cần dùng thì bất ngờ gặp Mộc Miên - cô bạn cùng lớp hồi cấp II. Tay bắt, mặt mừng, cả hai tấp vào một quán nước ven đường. Hết nói về bạn bè, lại đến công việc, rồi hỏi chuyện chồng con. Miên khoe với tôi sắp tổ chức lễ cưới và tíu tít nói về chàng trai của mình. “Chúng mình quen nhau hơn một năm rồi! Anh ấy rất tuyệt vời. Ba mẹ anh ấy rất quý mình! Đây này, cậu xem, lễ ăn hỏi của mình này!”. Mộc Miên mở điện thoại đưa cho tôi: “Cậu xem, anh ấy đẹp trai không?”. Tôi như muốn đổ quỵ khi nhìn thấy người mà Mộc Miên gọi là anh ấy. Tôi biết mình không nhầm. Người ấy chính là anh. Tôi cố chống lại bằng câu hỏi “Anh ấy tên gì?”. “Hoan, anh ấy tên Hoan” - câu trả lời của bạn tiếp tục là một cú đòn làm tôi xây xẩm. Cả người tôi chợt lạnh toát, song, tôi cố cười cười, nói nói cho qua chuyện, để rồi sau đó lấy cớ mình bận phải đi gấp.


Tôi về nhà như một kẻ không hồn nhưng giấu kín với mẹ. Cả buổi tối trằn trọc trên giường, tôi không biết phải làm gì. Điện thoại để chửi anh một trận cho hả dạ? Hay đợi anh về, gặp mặt hỏi cho ra lẽ… Hay là… Hay là… Không, không còn gì phải làm cho to chuyện… Cuối cùng, tôi quyết định nhắn tin cho anh: “Tôi là bạn của Mộc Miên. Anh đừng bao giờ gọi điện, hay nhắn tin cho tôi!”. Tin nhắn gửi đi, lập tức anh gọi điện, nhưng tôi kiên quyết không nghe. Có lẽ anh biết tôi đã rõ mọi việc nên nhắn tin với mấy chữ “Anh xin lỗi!”. Tôi khóc và cố chịu đựng, không nhắn lại. Tôi không biết cơn đau trong lòng tôi bao giờ sẽ hết, nhưng chắc chắn rồi sẽ hết. Tôi đã lấy chiếc chuông gió xuống và bỏ đi. Tôi đã thay sim điện thoại nên cũng chẳng biết giữa anh và Mộc Miên giờ đã ra sao.


Chiều nay, Huyền My - cô bạn cùng công ty, ngồi trò chuyện và nói với tôi: “Người yêu của My vừa tặng một chiếc chuông gió mà My chưa biết treo chỗ nào”. Câu nói của cô bạn làm tôi giật mình. My nhìn tôi đầy lo âu hỏi: “Trời ơi! Sao mặt chị tái mét vậy?”…


. Truyện ngắn của HOÀNG NHẬT TUYÊN