Những ngày giãn cách, hạn chế ra ngoài nên đành mua hàng online. Sản phẩm shipper đưa đến có khi tươi ngon, nhưng không ít lần khác xa quảng cáo của người bán. Đành chấp nhận vì lời phân trần: "Chị thông cảm giùm, đi lại khó khăn nên không có hàng".
Những ngày giãn cách, hạn chế ra ngoài nên đành mua hàng online. Sản phẩm shipper đưa đến có khi tươi ngon, nhưng không ít lần khác xa quảng cáo của người bán. Đành chấp nhận vì lời phân trần: “Chị thông cảm giùm, đi lại khó khăn nên không có hàng”.
Hôm rồi, cô bạn đồng nghiệp dưới quê gửi cho một lô rau các loại nhà trồng cùng 5 trái bầu to. Có lẽ nhờ chăm bón tốt nên bầu to quả nhưng vẫn non. Hết nấu canh bầu với tôm khô lại xào với thịt nạc…
Hôm đó, tôi đổi món, “chiêu đãi” cả nhà món bầu luộc chấm chao. Ai cũng tấm tắc: “Ngon ghê”, “tuyệt quá”, “lần sau mẹ nấu nữa nha”... Cũng phải thôi, món ăn lạ miệng vì xưa nay tôi không làm món này. Nhẩn nha gắp từng đũa bầu luộc, ký ức xa xưa một thời nghèo khó chợt ùa về...
Ngày ấy, nhà tôi có 1 giàn bầu hình nậm rượu rất sai quả. Chẳng có tôm thịt đã đành, đến dầu mỡ cũng là thứ xa xỉ nên đến bữa, món bầu luộc chấm muối ớt thường xuyên xuất hiện trên mâm. Ba má đều đi làm nên đi học về, mấy anh em luân phiên nhau nấu ăn. Do quả bầu nào cũng rất to nên mỗi khi nấu, chỉ cần cắt một miếng đủ ăn. Phần còn lại vẫn lủng lẳng trên giàn để tiếp tục lớn. Như vậy không lo bầu bị héo hay bị già.
Lần đó, đến phiên mình, cậu em kế chọn một quả bầu to nhất, cắt một miếng, đem vào luộc. Chiều đi làm về, má ra vườn, ngó lên giàn, phát hiện quả bầu bị cắt. Không thể tả hết sự tức giận của má khi đó. Má nói, sao có bao nhiêu trái không cắt mà lại cắt trái này. Má tiếc vô cùng vì đó là trái bầu má để dành làm giống. Thằng em sợ sệt cúi gằm mặt, lí nhí rằng thấy trái to thì ham, cắt ăn vì sợ để già thêm sẽ không ngon.
Sau một hồi la mắng, má đưa ra hình thức phạt: Em phải một mình ăn quả bầu đó, ăn thay cơm. Bao giờ hết bầu mới được ăn thứ khác. Mỗi bữa, nó ăn một chén bầu luộc chấm muối, vừa ăn vừa chùi nước mắt vì ngán và sợ. Thấy vậy, mấy anh em thương tình, quyết định mỗi hôm luộc một miếng thật to, cùng em ăn thay cơm. Vậy mà cũng phải vài ngày mới hết quả bầu đó vì tuy không no nhưng đâu có ăn được nhiều.
Sau này, mỗi khi ngồi với nhau, mọi người nhắc lại chuyện cũ. Ai cũng công nhận: Thời đó, tuy nghèo khó nhưng anh em rất đùm bọc, thương yêu nhau.
Giao Thủy