Ai sống trên đời mà không một lần mắc phải sai lầm, kể cả bậc làm cha mẹ. Tuy nhiên, do “cái tôi” của cha mẹ quá lớn nên chẳng khi nào muốn xin lỗi con cái, mà lờ đi cho qua chuyện, hoặc đôi khi chống chế bằng những "lý sự cùn". Tôi cũng rơi vào trường hợp tương tự như thế.
Ai sống trên đời mà không một lần mắc phải sai lầm, kể cả bậc làm cha mẹ. Tuy nhiên, do “cái tôi” của cha mẹ quá lớn nên chẳng khi nào muốn xin lỗi con cái, mà lờ đi cho qua chuyện, hoặc đôi khi chống chế bằng những "lý sự cùn". Tôi cũng rơi vào trường hợp tương tự như thế.
Con trai tôi năm nay lên lớp 7, học hành cũng được, nhưng có tính ham chơi. Do cái tính tinh nghịch ở trẻ con nên thằng bé nhiều lần làm gia đình phiền lòng. Nó vui chơi quá đà để rồi làm vỡ đồ đạc trong nhà, hoặc làm hư hỏng một số cây cảnh đắt tiền của ông nội. Sau những lỗi lầm đó, nó đều khoanh tay xin lỗi cả nhà và hứa không tái phạm. Thế nhưng khi có lỗi với con, tôi chưa bao giờ nói tiếng xin lỗi. Bởi do tính sĩ diện của bậc làm cha mẹ và tư tưởng “người lớn thường làm gì cũng đúng” nên thay vì nói tiếng “mẹ xin lỗi con”, tôi lại cố nghiêm nghị làm cho nó sợ và không bao giờ nhắc đến lỗi mà tôi mắc phải. Tôi nhớ có lần bà hàng xóm chạy sang mách rằng con tôi đá bóng làm bể chậu hoa của nhà bà. Tôi nóng giận, khi con vừa đi học về, chẳng để nó giải thích sự tình, tôi đánh con 5 roi liền. Thằng bé rất mạnh mẽ, không khóc cũng chẳng phân trần nên tôi cứ tưởng mình đang hành động đúng. Thế nhưng chiều hôm đó, bà hàng xóm chạy sang xin lỗi rằng thủ phạm làm vỡ chậu hoa là một đứa trẻ khác chứ không phải con tôi. Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ. Con tôi đứng bên cạnh nghe hết tất cả. Nó giận dỗi, cả tuần không nói chuyện với tôi. Đã nhiều lần tôi định xin lỗi con nhưng rồi lại không thốt thành lời vì hai chữ “sĩ diện”. Tôi tìm cách bù đắp cho con bằng việc quan tâm hơn thường ngày, cho thêm tiền đi học, mua nhiều quần áo mới. Thời gian sau, tôi và con dần quên đi câu chuyện đó.
Gần đây nhất, tôi lại mắng con vì tội trốn học. Lần này nó thanh minh dữ dội, thậm chí còn đấu lý với tôi. Quá giận dữ vì con dám cãi cha mẹ, tôi tát vào má con một cái rõ đau. Thằng bé khóc thút thít nhưng rồi nó lại biểu lộ một hành động khiến tôi sững sờ. Nó khoanh tay lại, cúi gằm mặt xuống đất và nói: “Cho con xin lỗi mẹ vì tội hỗn hào”. Nói rồi nó bỏ về phòng nằm. Thái độ của con làm cho tôi cảm thấy chùn lòng và nhận ra mình hơi quá trớn. Buổi chiều đi chợ, sẵn tiện tôi ghé nhà cô chủ nhiệm để hỏi rõ sự tình. Khi cô giáo kể rõ mọi chuyện, tôi mới biết hôm qua con mình đi học nguyên ngày, lại còn làm bài kiểm tra rất tốt. Trên đường về nhà, tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết mình có nên xin lỗi con không. Lại nhớ đến câu “xin lỗi” sáng nay của con, tôi càng thấy xấu hổ hơn. Tự trong tiềm thức, tôi biết mình chưa phải là người mẹ hoàn hảo, cần khắc phục những lỗi lầm mới có thể tốt hơn. Nghĩ vậy, tôi quyết định xin lỗi con. Về đến nhà, tôi gọi con ra phòng khách và nhắc lại câu chuyện khi sáng với vẻ nghiêm túc, sau đó thì thẳng thừng nói: “Tại mẹ sơ suất chưa tìm hiểu rõ ngọn nguồn nên trách oan con. Lần sau mẹ sẽ rút kinh nghiệm. Cho mẹ xin lỗi con nghe!”. Thằng bé không nói gì, chỉ biết mỉm cười và ôm hôn tôi liên tục.
Từ đó trở đi, hai mẹ con tôi dường như hiểu nhau hơn. Khi thằng bé làm sai điều gì, nó răm rắp nói: “Con xin lỗi mẹ”. Ngược lại, nếu tôi có lỗi với con, tôi vẫn phải nói tiếng xin lỗi để con vui lòng. Đó chẳng những là phép ứng xử ở đời mà còn là hành động mang tính giáo dục. Bởi con cái cũng cần có sự công bằng như người lớn. Nếu không uốn nắn trẻ bằng tấm gương tốt của cha mẹ thì sau này lớn lên, trẻ sẽ không biết hai chữ “xin lỗi” là gì.
ĐẶNG TRUNG THÀNH