09:10, 04/10/2010

Những món nợ ân tình

Khi mới chào đời, tôi nợ mẹ những giọt sữa ngọt ngào, những vòng tay trìu mến và cả những cái ôm ấp đầy yêu thương. Tình mẹ dạt dào và bao la. Mẹ đã cực khổ 9 tháng 10 ngày, để rồi khi tôi chào đời, mẹ còn chưa hết lo âu, bật khóc vì sợ tôi không khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Lời ru của mẹ trong như suối, đôi tay mẹ mềm như hoa, ru tôi từng giấc ngủ say trên chiếc võng trước hiên nhà. Mẹ bao giờ cũng dang rộng vòng tay che chở cho tôi trước những sóng gió cuộc đời…

Khi mới chào đời, tôi nợ mẹ những giọt sữa ngọt ngào, những vòng tay trìu mến và cả những cái ôm ấp đầy yêu thương. Tình mẹ dạt dào và bao la. Mẹ đã cực khổ 9 tháng 10 ngày, để rồi khi tôi chào đời, mẹ còn chưa hết lo âu, bật khóc vì sợ tôi không khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Lời ru của mẹ trong như suối, đôi tay mẹ mềm như hoa, ru tôi từng giấc ngủ say trên chiếc võng trước hiên nhà. Mẹ bao giờ cũng dang rộng vòng tay che chở cho tôi trước những sóng gió cuộc đời…

Sau khi tôi ra khỏi “chiếc giường lửa”, tôi bắt đầu nợ ba tôi. Ba tập cho tôi đi, tập cho tôi nói, dạy cho tôi những điều hay lẽ phải ở đời. Rồi lần đầu tiên đi học, tôi được ba cõng đến trường trong mùa nước nổi. Hai cha con bì bõm trên cánh đồng mênh mông nước nhưng thật vui. Ba dạy tôi phải lễ phép với thầy cô, khi vào lớp nhớ khoanh tay cúi đầu chào. Rồi những năm tháng lớn dần trong vòng tay của ba mẹ, ba tiếp tục dạy tôi những công việc thường nhật. Ba khuyên bảo tôi: “Là đàn ông thì phải biết xây nhà, sửa bàn ghế, đào ao…”. Nhớ cái đêm tôi bị sốt cao, ba cõng tôi chạy một mạch trong đêm tối để đến trạm xá. Trời mưa tầm tã, đường thì trơn trợt nhưng đôi chân của ba cứ mải miết chạy…

Tuổi thơ tôi được tắm mát nhờ những con sông trĩu nặng phù sa, được ấm no nhờ những hạt thóc vàng óng ả… Tôi được vui chơi trên cánh đồng thơm hương rạ, được thổi sáo, chăn trâu, thả diều cùng lũ bạn cạnh nhà. Ở nhà, ba mẹ dạy tôi cái phải, cái khôn; đến lớp, tôi được thầy cô dìu bắt bằng những con chữ, con số đáng yêu. Suốt những năm tháng sống ở làng quê, tôi yêu sao những con người chân chất, thật thà, san sẻ tình cảm láng giềng cho nhau dù trong mọi hoàn cảnh. Tôi nợ quê hương quá nhiều!

Giờ đây, khi đã có sự nghiệp trong tay, tôi lại nợ người phụ nữ mà tôi gọi là vợ. Nàng luôn bên cạnh tôi, giúp tôi lo việc nhà, kể cả lo cho tôi cái quần, cái áo, đôi tất, cà-vạt… Khi công việc của tôi đi vào bế tắc, nàng là người “vẽ đường” cho tôi, động viên tôi, thức cùng tôi trắng đêm. Nàng lo cho tôi từng ly nước cam, chén cháo, viên thuốc. Những đêm tôi bận công việc về nhà quá khuya, nàng vẫn ngồi chờ tôi ở phòng khách… Nhìn thấy cảnh đó tôi càng yêu nàng hơn.

Có lẽ cả cuộc đời này tôi vẫn không sao trả hết những món nợ ân tình đó. Tôi chợt nghĩ đến lời ba mẹ dạy, rằng: “Cho đi không có nghĩa là nhận lại. Cái chính là con hiểu được ý nghĩa của nó mới đáng quý. Cần trao sự đền đáp đó cho những người khó khăn mà con gặp phải, con sẽ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Và món nợ đó sẽ được trả xong khi suốt cuộc đời con không bao giờ làm điều gì xấu”.

ĐẶNG TRUNG THÀNH