"Nhà mình sang lắm, trưa ăn tôm hùm, chiều ăn cá mú…", câu nói đùa của bạn nghe mặn chát. Bạn nói ăn mà không cảm thấy ngon, bởi cứ hình dung ra cảnh những người nuôi trồng thủy sản ở Vạn Ninh, Ninh Hòa khóc ròng, bất lực nhìn tiền của bị cuốn theo bão dữ là thấy lòng thắt lại.
“Nhà mình sang lắm, trưa ăn tôm hùm, chiều ăn cá mú…”, câu nói đùa của bạn nghe mặn chát. Bạn nói ăn mà không cảm thấy ngon, bởi cứ hình dung ra cảnh những người nuôi trồng thủy sản ở Vạn Ninh, Ninh Hòa khóc ròng, bất lực nhìn tiền của bị cuốn theo bão dữ là thấy lòng thắt lại. Là bán thốc bán tháo những gì còn vớt vát được, là bán rẻ để được đồng nào hay đồng nấy, nhưng bao nhiêu đó có thấm thía gì so với vài tỷ đồng đã bỏ ra làm đìa, bè, đang đợi mùa thu hoạch thì bão lũ cướp hết. Giá chỗ này có mắc hơn chỗ khác vài chục cũng là bao, vẫn rẻ hơn gấp nhiều lần so với ngày thường, mua ủng hộ cho người ta kẻo tội, bán thế này chỉ đỡ xót chứ làm sao mà lấy lại vốn… Người bán, người mua những ngày này - sau bão, đều ngổn ngang suy nghĩ. Vậy nên, ăn một miếng ngon vẫn cảm thấy đắng lòng…
Một bạn đọc nhắn tin bức xúc, có nhiều doanh nghiệp bán tôn, sắt, ngói… lợi dụng cơ hội này để chặt chém khách hàng, mà khách hàng lại là những người nghèo. Nhà cửa tan nát trong cơn bão đã khổ, nay lại còn khổ hơn vì có những người tận thu kinh doanh, kiếm lời trên nỗi đau của người khác. Anh hỏi, đó có phải là sự vô cảm, vô lương tâm không? Thì đấy, trên mạng xã hội nhiều ngày nay người ta cũng nói nhiều đến sự vô cảm: các thí sinh của một cuộc thi hoa hậu vẫn lả lướt trên sân khấu rực rỡ, trong một địa điểm hoành tráng, mà chỉ cách đó không xa là cảnh tan hoang của thành phố; là một status của một chân dài kiêm giám khảo cuộc thi, rằng “những thiệt hại từ cơn bão không nhằm nhò gì so với thiệt hại của những cơn bão không hồi kết cho đương kim hoa hậu”... Thậm chí, một MC nổi tiếng còn so sánh ví von cuộc thi giống như nhà có đám cưới, chẳng may tổ chức gần nhà có đám tang, không lẽ vì thế mà đám cưới phải hoãn? Tự nhiên nhìn hình ảnh những thí sinh chân dài quần áo đẹp đẽ đi thăm vùng bão mà thấy thương cho những người dân áo quần tả tơi, gương mặt lấm lem phờ phạc đứng làm nền cho các người đẹp. Vô cảm và cả vô duyên!
Sự vô cảm còn có cả ở những tin đồn thất thiệt: sắp có bão số 13, đập vỡ, chợ sập... Giữa muôn ngàn những việc phải lo, giữa những đau thương về con số người chết cứ tăng theo từng ngày, giữa những bộn bề của hậu quả bão để lại..., không biết những người phao tin đồn ấy có cảm thấy mình đang bỡn cợt với nỗi đau của đồng loại? Ông bà mình nói “một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”. Vậy mà trong những ngày tang thương này vẫn có những kẻ thích làm cho người khác đau hơn, khổ hơn mình, lạnh lùng đến vô cảm! Làm cho người khác đau, liệu mình có vui hơn?
May sao cuộc sống vẫn còn những điều làm cho con người thấy vững tâm và ấm lòng hơn. Ấy là khi đọc những đường link chia sẻ một doanh nghiệp thông báo vẫn giữ giá bán tôn như bình thường, là một gia đình tự nguyện dùng xe hơi của nhà chở người dân đi cấp cứu không lấy tiền, là một nhà hàng phát điện miễn phí cho bà con tới sạc pin điện thoại, đèn dự phòng những ngày mưa bão, là vô số những tấm lòng âm thầm góp sức góp của để làm vơi bớt nỗi đau của đồng bào...
Bão đã tan, còn lại tình người...
LỆ HẰNG