11:02, 05/02/2014

Tỏ tình mùa xuân

Một chiều Thứ bảy, mùa xuân, Thùy dẫn tôi đi xem lễ nhà thờ. Tuy tôi là kẻ ngoại đạo nhưng vì yêu Thùy nên đã yêu luôn niềm tin tôn giáo của nàng. Hôm đó vị linh mục già, một tiến sĩ thần học giảng về kinh nghiệm cho trai gái không bị cám dỗ làm chuyện bậy bạ, để có một tâm hồn thanh khiết, một thân thể không ố vết khi hiện diện trước bàn thờ Chúa trong ngày cưới.

 


Một chiều Thứ bảy, mùa xuân, Thùy dẫn tôi đi xem lễ nhà thờ. Tuy tôi là kẻ ngoại đạo nhưng vì yêu Thùy nên đã yêu luôn niềm tin tôn giáo của nàng. Hôm đó vị linh mục già, một tiến sĩ thần học giảng về kinh nghiệm cho trai gái không bị cám dỗ làm chuyện bậy bạ, để có một tâm hồn thanh khiết, một thân thể không ố vết khi hiện diện trước bàn thờ Chúa trong ngày cưới. Trong bài giảng có một chi tiết khá thú vị tôi nhớ mãi đến hôm nay. Vị linh mục nói: “… Mỗi khi trai gái ở riêng với nhau nơi vắng vẻ, họ tưởng chỉ có hai người, sự thật luôn luôn có kẻ thứ ba, đó là con quỷ Sa tăng. Nó xuất hiện đúng lúc để cám dỗ nam nữ làm bậy!…” Tôi chẳng hiểu vị linh mục lấy tư liệu này ở đâu, mà nói giống như thật. Song mỗi khi đi dạo chơi với Thùy những nơi vắng vẻ, tôi mong cho con quỷ Sa tăng bớt chút thời gian đi cùng chúng tôi mà sao không thấy? Vì thế cuộc tình của tôi và Thùy, vẫn giậm chân tại chỗ, không tiến lên được một bước nào.


Sống trong thời đại mới song cuộc tình chúng tôi lại trôi theo phong cách cổ điển. Trong khi những đôi trai gái khác lao tới với nhau theo tốc độ tên lửa, thì cả hai chúng tôi tiến như kiểu rùa bò, không có cách gì vượt qua cái phòng tuyến của sự băng giá, rụt rè, nhút nhát. Nhiều năm qua cứ lặp đi lặp lại cái cảnh: Tôi thăm Thùy, Thùy thăm tôi. Ngồi với nhau, cắn hạt dưa, uống nước trà, nói đủ thứ chuyện, trừ chuyện tình yêu. Thời gian cứ trôi, tuổi tác thì cứ đầy lên, sự kiên nhẫn vơi dần. Hai chúng tôi đều trên ba mươi rồi còn gì. Chúng tôi không còn trẻ để chơi đùa trêu ghẹo nhau, rồi thì nhân một cái tích tắc nào đó, ôm chầm lấy nhau lăn trên cỏ và… hôn nhau và… tỏ tình!  Chúng tôi lại chưa đủ sự già dặn để mở đầu câu chuyện kiểu cổ điển như tưởng tượng trong hoạt cảnh sau đây:

 

Ảnh Internet
Ảnh Internet


- Anh đã suy nghĩ nhiều rồi…


- Nghĩ chi rứa anh Hai?


- Nghĩ về cuộc sống sau nầy…


- Cuộc sống mô anh Hai?


- Một tổ ấm…


- Tổ ấm mô?


Đại để quanh co một lúc như thế, tôi dâng nàng đóa hoa cùng với lời cầu hôn. Nàng bẽn lẽn vân vê tà áo. Lý nhí: “Để em suy nghĩ cho kỹ cái đã. Chuyện nớ hệ trọng một đời người, con gái mười hai bến nước… biết nơi mô đục nơi mô trong? Với lại áo mặc sao qua khỏi đầu… Phải dọ ý ôn mệ…”. Tuy dài dòng văn tự như thế nhưng câu nói ấy, có thể rút gọn lại thành một từ “Ô kê” hay theo từ ngữ mới là “nhất trí!”. Hoạt cảnh tôi vừa tưởng tượng trên đây cũng không có cơ hội  biến thành hiện thực. Cho tới một hôm sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho tôi tin, quả đã có một con quỷ Sa tăng thật.


* * *

 


Cuộc tình gặp trở ngại thế này, sao Sa tăng chưa chịu ra tay? Đang khi tôi bắt đầu tuyệt vọng thì xảy ra biến chuyển. Hôm đó cũng một chiều Thứ bảy, mùa xuân, đến lượt Thùy đến thăm tôi. Một buổi chiều nhạt nhòa hư thực êm đềm giống như buổi chiều trong tiểu thuyết. Chúng tôi kéo nhau ra ngồi dưới gốc cây khế ngọt. Chỗ này tôi đặt bộ ghế mây. Mọi khi tôi tiếp Thùy ở phòng khách, song hôm nay một buổi chiều êm như nhung, Thùy lại cao hứng đòi ra vườn ngồi. Nàng mơ màng nhìn lên mấy chùm khế trong xanh như ngọc thạch. Hình như sự mơn trớn của làn gió chiều, màu xanh ngan ngát vòm lá, màu tím bời bời hoa khế rơi, tiếng chim ảo não cuối vườn làm Thùy mềm lòng. Tôi  ngồi yên ngắm nàng, và say sưa uống cạn cái giọng Huế lờ lợ của Thùy. Nàng ngâm nho nhỏ: “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc/Lá trúc che ngang mặt chữ điền…”. Rồi Thùy kể về thời nàng còn học nhị niên Đồng Khánh, mùa mưa, nước sông tràn qua Đập Đá. Học sinh con gái, áo dài thắt lên cao, xắn quần, tay cầm guốc mộc vượt qua Đập Đá tới trường, ướt như chuột lội.


Tôi miên man nghĩ về cuộc tình này, chỉ tiến được một đoạn rồi dừng lại. Chẳng lẽ ngày sau tôi có vợ, nàng có chồng, đầy đàn con cháu, hai người vẫn cứ mãi là bạn và mỗi chiều Thứ bảy lại gặp nhau nói đủ thứ chuyện trên đời này? Ai chấp nhận điều kỳ quái đó? Hình như cả hai đã sẵn sàng song chưa có ai chịu đi bước đầu. Tôi cũng đã tính tới nhiều cách tỏ tình, song xét thấy cách nào cũng không ổn. Tỏ tình theo kiểu ôm đại hôn bừa như trên phim, e cô gái Huế ẻo lả này không kham nổi. Tôi định nhờ người thứ ba đánh tiếng song thấy vô lý quá. Ai lại một kẻ nam nhi chí khí hơn ba mươi tuổi rồi lại chẳng dám nói có ba chữ “Anh yêu em”? Người như thế sao đáng gọi là đấng trượng phu, làm cây bách cây tùng cho dây cát đằng nó leo? Lân, bạn rất thân của tôi góp ý: “Viết thư tỏ tình đi!”. Tôi đáp: “Cảm ơn mày góp ý hay. Nhưng tao xin bái! Tao đã từng có kinh nghiệm chết người cũng vì cái vụ viết thư tỏ tình. Lúc mới học lớp nhất, đã có lần tao cóp trong tiểu thuyết, viết cho con Lan một bức thư, lén bỏ vào cặp nó. Tao chưa kịp hy vọng hay thất vọng thì đã thấy ba bàn con gái phía trên cùng bắt đầu náo động. Chúng nó bỏ cả nghe thầy giảng, chụm đầu thì thầm to nhỏ, rồi cười rúc rích. Ông giáo Khang, một thầy giáo nổi tiếng hung dữ, đi đâu cũng kè kè cây thước, loại đặc biệt dài và to như cây thiết bảng của Tôn Hành Giả để trị mấy thằng hoang đàng tinh nghịch, mấy thằng lười. Thầy thấy bọn con gái cười, biết có chuyện, thầy tịch thu cái “tác phẩm văn chương” của tao. Trời ơi, trước khi nổi cơn thịnh nộ, thầy còn vờn tao như mèo vờn chuột. Thầy lên giọng, xuống giọng, ngâm nga lá thư tình tuyệt tác của tao xong rồi bình: “… học thì dốt, chữ thì xấu, văn thì dở, lại dám viết thư cho gái!”. Lần đó ngoài mấy chục roi, tao còn bị phạt lại ở trường. Suốt một tháng bốn cái chủ nhật phải đến trường học bài. Thế mà lũ bạn còn nói tao có phúc không thì bị đuổi lâu rồi!”.


Cuộc tình chúng tôi đang đến chỗ nút chận như dòng nước bị chiếc đập ngăn lại, nó dâng cao mãi mà chưa chịu vỡ bờ. Tới đây thì chuyện lạ xảy ra.


Đang liến thoắng bỗng Thùy giật mình như chạm phải điện. Thùy bối rối chẳng biết đặt cái nhìn vào đâu. Nàng giả vờ chăm chú nhìn mặt bàn rụng đầy hoa khế tím. Nàng lặng câm, không thốt thêm lời nào. Tôi thấy cả người nàng rung nhẹ như cánh bướm. Nàng lẩn tránh đôi mắt tôi, hai gò má nàng ửng hồng lên. Đọc tiểu thuyết tôi thấy người ta kể các cô gái e thẹn thì ửng hồng đôi má, tôi thường không tin tiểu thuyết, song lần này tôi thấy đúng. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với cô gái này? Chắc là một cái gì ghê gớm lắm mới khiến nàng bối rối, lại còn có vẻ hốt hoảng. Thùy khó ở hay tôi vô tình làm điều gì xúc phạm nàng?


Ngay trong lúc tôi còn hoang mang thì trời ơi! Đến lượt tôi giật thót mình! Điều tôi chờ đợi và không ngờ lại xảy ra. Ghê gớm và bạo dạn thật! Dưới gầm chiếc bàn mây cũ kỹ, bàn chân mềm và ấm áp của Thùy lướt qua chân tôi. Và tôi cũng bối rối giống hệt như Thùy một phút trước đây.


Lại một lần nữa tôi thấy Thùy giật nẩy mình, nhưng lần này nàng không còn kinh ngạc cuống quýt nữa. Thùy nhìn tôi, nhìn đăm đăm, cái nhìn giống như một nghi vấn, lại giống như hồi còi thúc quân xung trận, hãy hành động nữa đi! Rồi bàn chân êm dịu của nàng một lần nữa lại lướt qua chân tôi, rõ ràng là da thịt người, âm ấm, mềm mại, chẳng phải dép hay guốc đụng chạm vô tình. Thời cơ đã điểm, cái nhìn của nàng như khuyến khích tôi mạnh dạn lên. Và tôi mạnh dạn đặt tay lên tay nàng, Thùy kháng cự lấy lệ rồi để yên, sau đó nàng nắm tay tôi nắn bóp nhè nhẹ với tất cả sự trìu mến. Ôi sự việc dễ như thế này sao mấy năm qua tôi chẳng làm? Rồi thì một cái hôn. Phóng đại và tiểu thuyết hóa một chút có thể nói ấy là một chiếc hôn huyền nhiệm. Dù thực tế đó chỉ là cái hôn quá tệ hại, diễn xuất đầu tiên của cặp diễn viên hạng bét và chưa được tập dượt lần nào. Đến nỗi chính tôi không còn nhớ đã chạm vào đâu? Song chiếc hôn lại mang ý nghĩa vô cùng trọng đại. Nó là nhát búa đầu tiên và cuối cùng đập tan lớp băng giá bao bọc cuộc tình nhiều năm. Thùy về rồi tôi vẫn ngồi yên, đắm mình trong niềm hoan lạc, hạnh phúc lấp lánh xanh đỏ, tuyệt vời.

 

* * *

 

Tôi thả hồn lang thang vào mộng. Lúc đó trông tôi giống như con bò u của lão Hịch, buổi trưa nằm trong bóng mát nhai lại mớ cỏ nuốt vội hồi sáng. Tôi cũng đang nhai lại, gặm nhấm cảm giác bàn chân Thùy êm đềm lướt qua chân tôi. Bỗng, cảm giác ấm áp ấy lại đến. Thùy đi rồi kia mà, hay cái ấy chỉ là ảo giác? Hay ma quỷ trêu ghẹo chăng? Người ta đồn có cô gái thất tình treo cổ trên cành khế, hôm nay cô hiện về trêu ghẹo kẻ đa tình. Thêm một lần động chạm nữa! Lần này quả thực rồi chứ không phải ảo giác hay ma quỷ gì cả. Tôi cúi nhìn dưới gầm bàn. Trời ơi ! Con chó vện, một con chó ta trăm phần trăm lại có cái tên rất Tây là Rắc-ki. Nó nằm ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng thức dậy thè cái lưỡi dài ra liếm chân chủ bên cạnh một cái để tỏ lòng thân ái. Tôi chắc cái cô tôn nữ đài trang xứ Huế này sướng đến tê người mỗi khi cái lưỡi dài rất dài màu hồng ẩm ướt nầy chạm vào người! Tôi nghĩ Sa tăng đôi khi cũng có ích. Chúng tôi không rơi vào hư đốn mà lại rơi đúng cái tổ hạnh phúc êm như bông.

 

 

Truyện ngắn của QUÝ THỂ