11:11, 03/11/2020

Dấu chân trên cát

Những con sóng miệt mài làm bãi biển sớm mai phẳng lì như dải lụa kéo dài tít tắp. Ta hăm hở chạy, những dấu chân in trên cát tinh khôi như một dòng nhạc dài vô tận… Ta cứ chạy, chạy mãi, tới một lúc mặt trời lên, bãi biển đầy người, ngoảnh lại sau lưng thấy chi chít dọc ngang những dấu chân, dấu chân ta nhòa đi. Và tới một lúc nữa thì những dấu chân chồng lên dấu chân, để dấu chân ta biến mất.

Những con sóng miệt mài làm bãi biển sớm mai phẳng lì như dải lụa kéo dài tít tắp. Ta hăm hở chạy, những dấu chân in trên cát tinh khôi như một dòng nhạc dài vô tận… Ta cứ chạy, chạy mãi, tới một lúc mặt trời lên, bãi biển đầy người, ngoảnh lại sau lưng thấy chi chít dọc ngang những dấu chân, dấu chân ta nhòa đi. Và tới một lúc nữa thì những dấu chân chồng lên dấu chân, để dấu chân ta biến mất.

 

Ảnh: G.C

Ảnh: G.C


Bãi biển cũng giống như dòng đời đông đúc, chen chúc những bàn chân. Bàn chân ta lẫn trong ngàn vạn những dấu chân, tan biến trong dòng đời hối hả. Chợt nhớ về một câu thơ đầy chất suy tư: “Có khi nào trong dòng đời tấp nập/Ta vô tình đi lướt qua nhau/Bước hờ hững chẳng ngờ đang để mất…”. Lại chợt nhớ đã đọc đâu câu nói, trong đời chẳng có gì vô tình, để có gặp nhau đều là có căn nguyên. Chỉ có điều hữu duyên hữu sự, vô duyên vô sự, chẳng thể cưỡng cầu. Vậy nên có đi lướt qua nhau thì cũng là tự nhiên thôi.


Nhìn dấu chân mình tan biến trong muôn vạn dấu chân, tự nhiên trong đầu vẩn vơ câu hỏi: Ta là ai, ta đang ở đâu trong bãi biển nhàu dấu chân người, trong dòng đời ngược xuôi hối hả? Câu hỏi ấy ngỡ như đơn giản mà hóa ra đã khiến bao thế hệ phải trăn trở suy tư. Gần 600 năm trước, chàng Hamlet cứ đau đáu câu hỏi Tồn tại hay không tồn tại… Thì cũng chỉ là tiếp nối tư tưởng từ 2.000 năm trước của Trang Tử khi ông cứ vẩn vơ với giấc mộng bướm hóa ra ta hay ta đang hóa bướm, cho dù mỗi người một cách diễn đạt ẩn ý của mình trong hành trình đi tìm bản thể của mình.


“Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời, mỗi số phận chứa một phần lịch sử…” - ta đã hình dung khi chàng thi sĩ người Nga Eptushenko viết những dòng này, chắc cũng đang lang thang trên bãi biển nào đó, cũng quay lại nhìn xem dấu chân mình in trên cát thành một hàng dài trong nắng mai yên ả. Là bãi biển nào cũng cát trắng, nắng vàng thôi…


Cứ mãi lang thang trên bãi biển, dấu chân ta chồng lên dấu chân ai. Rồi một đợt sóng xô bờ, xóa đi tất cả, để lại một bãi cát phẳng lì, nguyên sơ. Và lại bắt đầu những bước chân tiếp nối những bước chân… Cho con sóng miệt mài xô bờ, trả lại những tinh khôi.


Thủy Ngân