Đầu hôm, bầu trời đứng gió yên tĩnh, mưa lay bay. Mọi người nghĩ chắc cũng như mọi lần, đài dự báo sai hoặc cơn bão đã chuyển sang hướng khác. Song nửa đêm, bỗng dưng đất trời như rung chuyển. Bão lớn!...
Đầu hôm, bầu trời đứng gió yên tĩnh, mưa lay bay. Mọi người nghĩ chắc cũng như mọi lần, đài dự báo sai hoặc cơn bão đã chuyển sang hướng khác. Song nửa đêm, bỗng dưng đất trời như rung chuyển. Bão lớn!...
Sáng hôm sau, khắp nơi nhà cửa tan hoang, cây cối bứt gốc ngã rạp. Chị, người đàn bà ở tuổi ba lăm, ôm hai đứa con nhỏ từ tấm phản gỗ chui ra, nhìn xung quanh nhà mình: đồ đạc, tất cả đều chìm dưới đống gạch vụn. Chị điện thoại cho chồng thì không liên lạc được. Người thân, phía nội ở xa, phía ngoại chẳng gần, chị chẳng biết cầu cứu ai. Hàng xóm, nhìn họ cũng như mình, làm sao kêu giúp đỡ được. Chị đắng lòng ôm hai đứa con nhỏ, chỉ biết đứng trên đống gạch nhà mình, khóc!...
Lá lành đùm lá rách, gần trưa, đoàn cứu trợ khắp nơi đến. Nhìn thấy chị và hai con nhỏ bơ vơ và trơ trọi, ai cũng thương tâm, có người rơi nước mắt. Một người trong đoàn quan tâm hỏi: “Chồng chị đâu?”. Chị bảo: “Chồng đi công tác...”. Họ lại hỏi: “Trước lúc bão đến, chồng chị có biết ở quê nhà sắp có bão không?”. Chị nghẹn ngào: “Biết, nhưng vì công việc, anh ấy phải đi…”. Mặc dù muốn động viên thăm hỏi nhiều hơn, nhưng nhìn chị rớm lệ, họ xót lòng không hỏi nữa, vội đến những ngôi nhà khác. Vừa đi, họ vừa nói chuyện với nhau, than trách: “Cuộc sống, có nhiều người cha, người chồng thiếu trách nhiệm, vô tâm đến lạ!...”.
Chị im lặng, chẳng biết kêu họ lại giải thích thế nào. Chị vốn có lòng tự trọng, lâu nay chưa từng nhận cứu trợ bao giờ. Nhìn thùng mì tôm, quần áo, tiền bạc, chị lại tủi thân, lại khóc... Họ đâu hiểu rằng, chồng chị là bộ đội. Vì nhiệm vụ, anh phải đến những nơi bão lũ lớn hơn, cứu trợ, giúp dân...
LÊ ĐỨC QUANG