Đầu tháng Mười một, cơn bão Con Voi đổ bộ vào thành phố. Những người lớn tuổi sống ở Nha Trang đều nói, mấy mươi năm rồi mới thấy cơn bão lớn thế này.
Đầu tháng Mười một, cơn bão Con Voi đổ bộ vào thành phố. Những người lớn tuổi sống ở Nha Trang đều nói, mấy mươi năm rồi mới thấy cơn bão lớn thế này.
Bão vào thành phố tung hoành mấy tiếng đồng hồ, mưa to gió lớn rồi đi qua để lại những mất mát cho người dân phố biển. Hàng loạt cây xanh bật gốc, đổ ngã khắp các con đường lớn của thành phố. Toàn thành phố xơ xác, nhà bị cuốn bay nóc, tôn bay đầy đường. Những cây phượng đỏ rực hoa vào mùa hè, những cây muồng hoa vàng quanh năm và những giàn hoa giấy tơi tả nghiêng ngả, không biết đến bao giờ mới thấy trở lại.
Người Nha Trang ngơ ngác như vẫn không tin thành phố bị phá tan hoang bởi một cơn bão. Chưa bao giờ thành phố phải ở trong bóng tối lâu như thế. Mất điện. Ngoài đường, các cây xăng không hoạt động, trong nhà không còn nghe những âm thanh quen thuộc của quạt máy, ti vi. Không nghe bực bội vì nhà ai kia hát karaoke mở âm thanh quá lớn. Đêm tới, cũng không nghe tiếng người cãi nhau, tiếng nhạc nhà này, nhà kia trộn vào nhau. Cả con đường tối thui, leo lét những ánh nến phía sau hàng rào và những cánh cổng đóng kín. Đêm trôi qua trong thinh lặng, nghe cả nhịp đập của chiếc đồng hồ trên tường. Thấy buồn, nghe nhạc bằng chút pin còn sót lại trong chiếc Ipad nhỏ. Hết pin, nghe radio bằng điện thoại. Mới thấy các tiện nghi trong đời sống bình thường lại quan trọng đến thế.
Qua ngày thứ hai, nước cũng bị cúp, người ta đôn đáo chạy tới mấy hàng tạp hóa để mua nước bình hoặc tìm đến nhà ai có giếng để xin nước. Tình người bỗng ấm áp, nhà có nước mở cửa cho hàng xóm lấy nước để ăn, có người còn tranh thủ tắm rửa. Con đường nhỏ bỗng nhộn nhịp hẳn lên khi có những khuôn mặt rạng rỡ vì tìm được nước. Cái ăn không lo vì bây giờ nhà ai thường ngày cũng đã sắm sửa đầy đủ rồi, nhưng thiếu nước quả là rất cực. Ban ngày là thế, đến đêm nhà ai cũng đóng cửa, mọi chuyện diễn ra âm thầm trong bóng đêm. Có người đi ngủ sớm, có người nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi linh tinh rồi chia sẻ lên facebook: Hồi xưa từng soạn giáo án, hay đan móc dưới cây đèn dầu nhỏ xíu từ ngày này qua tháng kia không sao, bây giờ không có điện vài ngày đã thấy bức bối. Ôi, mình cũng nghĩ như thế mà không nói ra được. Trong bóng đêm có nhiều suy nghĩ lung tung mà gợi nhớ cho ta nhiều thứ.
Ngày thứ ba sau bão, ra đường mới thấy thành phố đang gọn ghẽ dần lên. Những con đường lớn đã được thu dọn, lá cành được gom thành từng đống chờ mang đi. Lại thấy đau lòng, biết bao giờ mới trồng lại được những hàng cây cao, rậm rạp như thế. Thành phố rồi sẽ thiếu nhiều bóng mát, nhiều loại hoa còn lâu lắm mới lại khoe màu. Thành phố rồi sẽ sạch trở lại vì mọi người đang cố gắng dọn dẹp những gì cơn bão để lại, nhưng ai cũng trăn trở trong lòng, giá như bão đừng đi qua như thế. Đêm đi trên những con đường cũ bỗng mới hơn vì đã có điện sáng trở lại, thấy thương các công nhân ngành Điện làm việc suốt ngày, đêm đến còn đu mình trên những chiếc cần cẩu, cố làm tốt nhất để khắp thành phố sáng đèn. Nhìn bóng những chiếc áo màu cam lem luốc mà bỗng thấy lòng cũng nhẹ nhàng nếu nhà mình chưa kịp có điện.
Rồi tất cả sẽ qua, con người Nha Trang vốn hiền lành dễ thương nhưng cũng kiên cường làm lại từ đầu mà không hề than thở. Những con đường rồi sẽ đầy bóng mát, những giàn hoa rồi sẽ rực rỡ trở lai. Tuy có buồn một chút nhưng người Nha Trang thấy mình còn may mắn hơn nhiều khi Ninh Hòa, Vạn Giã trơ mình với rất nhiều mất mát. Và sau bão lũ, nhiều con người Nha Trang đã bắt tay vào việc chia sẻ đau thương với những vùng đất vốn gắn liền với thành phố mình.
Chung tay chia sẻ, cùng nhau vượt qua khó khăn là những gì người Khánh Hòa đã từng làm được. Và, thương quá Khánh Hòa ơi.
LƯU CẨM VÂN