Mới gần 5 giờ sáng, thằng Nam đã nghe mẹ nói thật to với ba:
- Anh ơi, gió mạnh lắm. Bão đổ bộ vào thành phố rồi! Đóng hết cửa sổ lại!
....
Mới gần 5 giờ sáng, thằng Nam đã nghe mẹ nói thật to với ba:
- Anh ơi, gió mạnh lắm. Bão đổ bộ vào thành phố rồi! Đóng hết cửa sổ lại!
Nghe vậy, thằng bé bật dậy, ngước nhìn qua lớp cửa kính bên cạnh giường. Một cảnh tượng nó chưa bao giờ nhìn thấy, thì ra bão là thế này đây, cứ như cảnh trong phim. Cây đu đủ trước sân bị gió đánh, gãy gập, quả rơi lăn lóc. Chưa đầy 10 phút sau, trong tiếng rít của gió qua khe cửa sổ, nó thấy một khối sắt thật to bay trước mặt, là cục nóng của chiếc máy lạnh nhà bác Đông.
Gió rít, mưa phả ngoài trời từng luồng làm cho thằng bé thấy sợ. Điện bất chợt cúp. Mở vòi nước, nước cũng cúp. Ba mẹ nó gọi điện thoại cho bà con, điện thoại cũng không có sóng. Trước đó mấy ngày, cô giáo và các bạn nói sẽ có bão lớn. Nam nghe người lớn bảo từ trước đến giờ Nha Trang có khi nào có bão, lần này chắc cũng thế, nên điều đang chứng kiến trước mắt càng làm cho nó bất ngờ.
- Ở thành phố mà bị cô lập thế này thì nông thôn chắc không trụ nổi! - Chị Lan, mẹ Nam than.
- Nói chi đâu xa, ngay xóm nhà tôn cách đây vài trăm mét cũng không chịu nổi ấy chứ - anh Thành nói.
Bão quét qua Nha Trang khoảng 6 tiếng, vậy mà cảnh vật thay đổi không thể nhận ra. Những tấm tôn nằm rải rác bên hè; những tấm kính vỡ vụn; các bảng hiệu mắc vào dây điện, treo lơ lửng giữa không trung; những cây cổ thụ bật gốc, nằm chắn ngang con đường ngay trước nhà Nam. Nhà thằng bé ở mặt phố, xây kiên cố mà nước vẫn tràn qua khe cửa, chảy từ trên lầu xuống ướt hết đồ đạc. Không chỉ cây đu đủ mà mấy chậu cây cảnh trước nhà cũng bị ngã đổ, chậu cây bể hết. Đến 10 giờ sáng thì bão đi qua, gió cũng bớt dần, đường phố bắt đầu có người đi. Lúc ấy anh Thành mới mở cửa.
Vừa lau dọn xong căn nhà thì cha mẹ Nam chẳng thấy nó đâu.
- Nam ơi! - anh Thành gọi.
Gọi hai ba câu, chẳng thấy con trả lời, anh Thành chạy thẳng xuống tầng trệt.
- Mới thấy nó đây, bây giờ đã đi đâu rồi. Mưa bão thế này… - chị Lan ngơ ngác nhìn chồng.
- Thằng này hư thật, đi ra khỏi nhà mà không nói câu nào. Mưa bão ra đường, cây đổ vào người thì sao? Biết nó đi đâu mà tìm? Bữa sáng chưa ăn, bây giờ 12 giờ rồi vẫn không về ăn trưa - anh Thành vừa bước ra sân vừa nói với vẻ bực tức.
Con thì không thấy đâu, điện thoại không liên lạc được, anh Thành và chị Lan như ngồi trên đống lửa. Hai vợ chồng sang mấy nhà hàng xóm hỏi cũng không ai biết. Bác Phong, nhà bên cạnh bảo cách đây hơn 1 tiếng có thấy Nam mặc chiếc áo màu xanh ngang qua đây. Vì thế, vợ chồng anh Thành tức tốc chạy đi tìm con. Họ đi về phía trường học gần đó, hy vọng con mình đến trường của nó xem có sao không, nhưng chỉ thấy cây cối nằm rạp, ngổn ngang trong sân. Kiếm hết đường này đến đường khác chẳng thấy con đâu, về nhà chị Lan rơm rớm nước mắt, thầm trách đứa con trai. Chị nghĩ, nếu con có mệnh hệ gì…
- Tôi thấy thằng Nam đang ở xóm nhà tôn kia kìa, anh Thành chị Lan à - Chị Hoa, người hàng xóm đứng ngoài cổng nói to - Biết anh chị đi tìm cháu, tôi cũng kiếm thử. Thấy nó, tôi bảo con về nhà ngay, ba mẹ con đang tìm đấy. Nó gật đầu rồi nói: “Bác nói giùm ba mẹ con là con đang ở nhà bạn Tân, con sẽ về ngay”.
Không đợi con về, anh Thành chị Lan đi vội đến xóm nhà tôn.
- Thằng này, lôi nó về tôi trị cho một trận - Vừa chở vợ đi tìm con, anh Thành vừa lầm bầm.
Ngồi sau xe, chị Lan không nói câu nào. Chị nghĩ, con trai mình chưa bao giờ bỏ nhà đi mà không xin phép. Chắc là có một lý do nào đó.
Đến xóm nhà tôn, thấy Tân, đứa bạn học cùng lớp với Nam, quần áo ướt sũng ngồi bệt dưới căn nhà tốc hết mái, anh chị nghẹn ngào. Nhìn xung quanh nhà Tân, chẳng thấy căn nhà nào nguyên vẹn, có nhà đã đổ sập hoàn toàn. Trẻ em, người lớn ai cũng bần thần, hoảng hốt sau bão. Mới sáng sớm đây thôi, nhà cửa bình thường, đến trưa cửa nhà đã tan hoang, người không có nơi trú ngụ. Cơn bão càn quét, không chỉ gây thiệt hại về vật chất, mà còn thiệt hại về tinh thần, sức khỏe của con người.
- Ba mẹ ơi, con đang ở đây với Tân. Ba Tân bị tôn cứa đứt chân, đang cấp cứu ở bệnh viện. Mẹ bạn đi vào viện với ba bạn ấy rồi - Nam chạy đến ba mẹ, nói.
Trong lúc bối rối, anh Thành nói với Tân:
- Bây giờ con ở đây không ổn đâu. Bác chở con về với hai bác và Nam.
Thấy vậy, một anh bộ đội đang giúp dân dọn đống đổ nát gần đó nói:
- Anh cứ đưa hai cháu về đi. Ở đây đã có bọn em. Anh chị chủ nhà về, em sẽ nói lại cho.
Đưa con trai và đứa bạn của con về nhà, sau khi lo cho chúng ăn uống, tắm giặt xong, ba Nam mới nói:
- Giúp bạn là việc làm rất tốt, nhưng trước khi đi con phải nói cho ba mẹ biết. Lần sau không được làm như vậy nghe chưa Nam?
Cúi đầu xuống, Nam khẽ “Dạ” và nói với giọng ấp úng:
- Nghe ba nói xóm nhà tôn của Tân chắc bị hư nhiều nên con muốn đến đó xem thử một lát rồi về, nhưng… Con xin lỗi ba mẹ!
Nhìn con rơm rớm nước mắt, anh chị không nỡ nói thêm. Tuy không nói ra nhưng cả anh và chị đều mừng vì nhận ra rằng: Con mình đã biết nghĩ đến người khác trong cơn hoạn nạn.
Truyện ngắn của Thu Giang