Anh và cô ngồi bên nhau trên bờ cát. Biển đêm thăm thẳm và bí ẩn.
- Chúng tôi sống trên những hòn đảo ngoài kia, rất xa đất liền. Anh đưa tay chỉ dãy đèn của những chiếc thuyền câu mực ngoài khơi xa, nói với cô.
Anh và cô ngồi bên nhau trên bờ cát. Biển đêm thăm thẳm và bí ẩn.
- Chúng tôi sống trên những hòn đảo ngoài kia, rất xa đất liền. Anh đưa tay chỉ dãy đèn của những chiếc thuyền câu mực ngoài khơi xa, nói với cô.
Anh chắc chỉ hơn cô vài tuổi. Nhưng có lẽ mấy năm làm lính đảo đã hun đúc anh thành người đàn ông săn chắc. Cô cảm nhận điều đó qua những cử chỉ dứt khoát cùng phong thái điềm đạm của anh. Anh cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, trong khi cô đã là giám đốc một công ty chuyên chế biến thủy sản. Tuy vậy, anh vẫn giữ được ánh mắt trong veo với cái nhìn thân thiện và hồ hởi. Nhưng bên dưới đôi mắt ấy là một nụ cười rụt rè. Nụ cười của người mới chập chững bước vào đời, đang tập làm quen với những nghi thức giao tiếp.
Cô nhận anh vào công ty và đưa về phân xưởng chế biến. Tuy không nặng nhọc nhưng đó là một công việc nhàm chán và tẻ nhạt. Nhưng cô cần anh chứng minh sự chịu khó và lòng kiên nhẫn trước khi giao những trọng trách.
Tháng đầu tiên, lương anh thấp nhất phân xưởng. Từ trong phòng mình, cô nhận thấy vẻ buồn trên mặt anh. Rồi cô thở ra nhẹ nhõm khi thấy anh không bỏ việc.
Dần dần, các thao tác của anh nhanh, gọn, chính xác và thành thục. Tiền lương của anh cũng cao hơn. Cô chuyển anh sang làm quen với những vị trí khác: lúc ra cảng cá nhập hàng, khi thì áp tải xe đông lạnh vào thành phố. Có lúc anh làm công tác kiểm tra chất lượng hoặc trực trạm nước thải… Anh tuân theo lệnh điều động với vẻ nhẫn nhục và một câu hỏi to tướng trong đôi mắt nâu. Nhưng cô chỉ im lặng.
Một năm sau, khi anh đã hoàn thành xuất sắc cuộc thử thách, cô gọi anh lên, đưa quyết định làm quản đốc phân xưởng đông lạnh. Khuôn mặt anh bừng sáng với nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn chị!”.
Nụ cười của anh khiến trong cô bừng lên niềm hứng khởi mơ hồ. Đã từ lâu, không ai trao cho cô một nụ cười đẹp đến thế, không ai cảm ơn cô chân thành đến thế. Và cũng không ai nói với cô bằng giọng vừa ngưỡng mộ, vừa dịu dàng đến thế. Nhưng cô cố giữ giọng bình thản của một người cấp trên nói với nhân viên: “Không có chi, anh cứ làm việc thật tốt là được”.
Hôm nhận tháng lương đầu tiên, anh rụt rè gõ cửa phòng cô, đặt lên bàn một cái gói bọc giấy hoa: “Tặng chị!”.
Vẫn là “chị” sao? Cô hơi phật ý nhưng vui vẻ đón nhận. Cô hy vọng một thời gian nữa, anh sẽ thay đổi cách xưng hô. Cô mở món quà. Đó là một cây bút dạ mạ vàng. Cô biết, giá của nó không hề rẻ. Giọng anh ngập ngừng: “Tối nay… Tối nay… Tôi muốn mời chị dùng cơm, được không ạ?”.
Ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô khiến cô bối rối. Là chủ doanh nghiệp, cô luôn phải cố gắng ép mình vào khuôn mẫu của một người lãnh đạo nghiêm khắc. Dù vậy, đôi khi cô ao ước có một bờ vai vững chãi để tựa mà do quá bận rộn nên cô chưa thể tìm thấy…
- Tôi muốn cảm ơn chị! Không có chị, tôi đã không có được như ngày hôm nay!
Cô mỉm cười để che đậy sự lúng túng: “Được thôi. Chẳng lẽ tôi lại từ chối một lời mời có lý đến thế”.
Cô chọn bộ váy đẹp nhất. Đôi môi được tô một chút son hồng, mắt màu xanh nhạt. Gặp cô, anh có vẻ ngỡ ngàng: “Chị… Chị đẹp quá!”. Cô đỏ mặt, cố giữ giọng bình thản: “Cảm ơn anh!”. Thật ra, cô vẫn thường nhận được không ít lời khen. Nhưng những lúc ấy, cô cảm nhận rõ, đó chỉ là những lời tâng bốc chứ không chân thành như anh, một người lính..
Anh gọi thức ăn đầy bàn nhưng hầu như không đụng đũa. Anh liên tục gắp thức ăn cho cô và lặng lẽ nhìn cô ăn. Ánh nhìn của anh làm cô bối rối. Tâm trạng cô cứ bâng khuâng. Cô vừa muốn kéo dài mãi những giây phút này, lại vừa muốn mau trở về nhà để được một mình suy nghĩ.
Sau bữa tối, họ cùng ra bãi biển. Khác với lúc ở nhà hàng, anh trở nên hoạt bát hẳn. Anh kể cho cô nghe về những năm tháng sống trên đảo, rất vắng vẻ nhưng đầy tình đồng chí, đồng đội. Anh và 2 anh bạn khác được giao nhiệm vụ chốt giữ một rẻo san hô chỉ hơn trăm mét vuông…
Qua những dòng sơ yếu lý lịch của anh, cô biết vừa tốt nghiệp phổ thông, anh đã đăng ký đi nghĩa vụ quân sự và được phân công ra đảo luôn, một mạch 5 năm liền. Ra quân, anh đi phụ hồ để kiếm tiền và dành dụm, đồng thời miệt mài ôn tập kiến thức. Phải mất 3 năm anh mới có thể ngồi trên giảng đường Trường Đại học Nha Trang…
- “Chị biết không? Ở đảo thì nhớ đất liền. Vậy mà về đây, tôi lại nhớ đảo quay quắt!”. Cô cười thầm. Thảo nào mỗi khi ra biển, anh trở nên hoạt bát và sôi nổi hẳn. Cô quay sang, có chút dỗi hờn: “Em ít tuổi hơn, sao anh cứ chị thế?”. Anh lúng túng: “Xin lỗi… Vì… chị là cấp trên”. Cô ngắt lời: “Đây đâu phải công ty”. Anh cười xòa: “Vậy! Gọi chị là… em nhé!”.
Những ngày sau đó, anh hay tìm cớ đến phòng giám đốc với đủ lý do hợp lý. Cô tranh thủ truyền đạt cho anh những kiến thức tích lũy được. Còn anh thẳng thắn trao đổi với cô những sơ hở hoặc yếu kém phát hiện được ở phân xưởng để tìm cách khắc phục. Từ công việc, họ lan man sang nhiều chuyện khác. Thỉnh thoảng, buổi trưa cô và anh cùng đi ăn. Những buổi tối, hai người lang thang rất lâu trên bờ biển hay trong những con phố nhỏ trước khi chia tay. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc đến thế. Cô cũng cảm nhận được tình yêu trong mắt anh mỗi khi nhìn cô.
Trong khi cô mơ về một hạnh phúc đang đến rất gần thì bỗng một hôm, anh vào phòng giám đốc, đặt lên bàn tờ đơn xin thôi việc: “Anh vừa nhận được quyết định trở lại đảo. Em biết đấy… Tình hình biển đảo đang phức tạp…”. Cô ngồi lặng, nhìn sững vào tờ đơn. Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cô, thì thầm: “Anh được giao nhiệm vụ đào tạo chiến sĩ mới. Chỉ một năm thôi. Nếu em đồng ý, hãy chờ anh, được không?”.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, lặng lẽ gật đầu. Ngay cả lời tỏ tình của anh cũng thật đơn giản: “Hãy chờ anh!”.
Nhưng cô sẽ chờ anh. Chắc chắn là thế.
. Truyện ngắn của Giao Thủy