Tháng Tám, bầu trời dường như trong xanh hơn, cái nóng mùa hạ đã bắt đầu chuyển gót nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ mơn man, thỉnh thoảng lại có vài cơn mưa nhẹ vỗ về trời đất.
Tháng Tám, bầu trời dường như trong xanh hơn, cái nóng mùa hạ đã bắt đầu chuyển gót nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ mơn man, thỉnh thoảng lại có vài cơn mưa nhẹ vỗ về trời đất.
Sáng nay đang cà phê với bè bạn, tôi chợt tách mình, phóng tầm mắt ra ngoài và thấy lòng mình thênh thang. Một mùa tựu trường lại đến. Đã có bao nhiêu mùa tựu trường đi qua trong đời tôi rồi nhỉ? Ngày xưa, tôi đã có nguyên một thời áo dài, bây giờ là cô giáo đứng trên bục giảng, thế mà tiếng trống trường vẫn rộn rã, thôi thúc tôi như lần đầu.
Mới đây mà đã hơn 5 năm tôi gắn bó với ngôi trường cấp 1, cấp 2 Diên Tân này. Ngày đầu tiên đi nhận nhiệm sở, tôi ngơ ngác trước phong cảnh và sinh hoạt đơn giản của một ngôi trường ở miền núi. Một số ít phụ huynh ở đây là người dân tộc thiểu số. Với họ, cái chữ còn là một điều xa xỉ, chưa có sức thuyết phục bằng củ khoai, hạt lúa hàng ngày.
Như một phép lạ đồng hành, tôi và các đồng nghiệp đàn anh, đàn chị đã kiên trì vượt qua. Chúng tôi đến từng gia đình thuyết phục bằng sự chân thành của mình. Để rồi đến khi đứng trên bục giảng nhìn xuống những đôi mắt hồn nhiên, trong veo như những viên bi, tôi mới biết mình đã đúng và tự hào với trách nhiệm một cô giáo.
Các em như những con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng tách rời đời thường để đi vào những bến bờ kiến thức. Và tôi là người lặng lẽ đưa các em qua. Cảm giác đứng trên bục giảng với tôi vô cùng thiêng liêng. Xin cảm ơn các em đã giúp tôi thành một con người khác, là một phiên bản đẹp nhất của đời mình.
Có những kỷ niệm đẹp tôi không thể nào quên. Những ngày tháng đầu nhận nhiệm sở, một phụ huynh đã cho tôi trú tạm trong một gian nhà liêu xiêu tranh tre. Một lần, các em đến thăm tôi, rồi lặng lẽ đặt lên bàn những món quà là những củ khoai sống và một nhúm hạt đậu đủ loại. Tôi đã khóc trước sự đơn giản nhưng chân tình hết mực của các em. Hôm đó, cô và trò cùng nhóm lửa, luộc khoai và nấu chè; cùng ngồi bệt dưới đất xì xụp thổi bát chè vừa gửi gắm cái nhìn tin cậy cho nhau. Trong giây phút đó, tôi thấy lòng mình ấm áp vô cùng và nhận ra một điều, không có gì có thể đánh đổi được tình yêu của tôi dành cho các em lúc này.
Thời gian trôi qua mang theo bao nhiêu đổi thay. Cái ăn cái mặc không còn là nỗi ám ảnh thường trực nữa. Xã miền núi Diên Tân thay da đổi thịt từng ngày. Các em cũng vậy, những cánh chim non tơ hồn nhiên tiễn biệt ngôi trường để vẫy cánh tung cao đến những chân trời rộng lớn.
Mỗi mùa hè là mỗi lần đến và đi. Người đến bỡ ngỡ, người đi lưu luyến bồi hồi. Chỉ có sân trường vẫn lặng im. Dưới hàng cây, những chiếc ghế đá vẫn lặng lẽ xốn xang. Các em biết không, nơi đây các em đã để lại những bước chân đẹp đẽ nhất đời mình.
Một mùa tựu trường lại đến. Con đường đến trường sẽ rợp bóng cờ hoa. Các em sẽ thay áo mới chứ? Ngày khai trường là ngày Tết của chúng ta mà, phải không các em. Tôi cũng sẽ may cho mình một bộ áo dài mới để cùng xúng xính với các em, bởi vì tiếng trống tựu trường chia đều cho tất cả, dành cho các em, cho tôi và tất cả mọi người.
Lê Thị Thanh Xuân