Má mất lúc nó còn rất nhỏ. Ngoại nuôi nó suốt bao năm trời. Học xong lớp 12, nó lên thành phố đi làm, đều đặn mỗi tháng gửi tiền về cho ngoại.
Má mất lúc nó còn rất nhỏ. Ngoại nuôi nó suốt bao năm trời. Học xong lớp 12, nó lên thành phố đi làm, đều đặn mỗi tháng gửi tiền về cho ngoại.
Thành phố không như nó nghĩ. Bon chen, tính toán, xô bồ. Nó nhớ lại lời ngoại dặn: “Thành phố coi vậy chớ nguy hiểm, nhớ tự biết bảo vệ mình nha con”. Nó gật đầu vâng dạ.
Tối đó, trên đường đi làm về, nó bị hai kẻ lạ mặt ép xe giật túi xách. Lỳ lợm, nó cố níu chặt dây đeo chống chọi tới độ té xe, trầy trụa chân tay. Cũng may cái túi xách không bị giật mất.
Nó lồm cồm bò dậy, cố gắng chạy xe về tới nhà trọ.
Bạn cùng phòng thấy vậy hoảng hốt:
- Ủa, sao vậy?
- Bị giật giỏ xách, cũng may giằng co được.
- Trời, bộ trong đó nhiều tiền lắm hay sao mà gan dữ?
- Có đâu, còn hơn trăm nghìn đồng với cái iphone bể màn hình. Tại tao tiếc.
- Tiếc chi?
- Tấm hình má tao hồi trẻ, hồi sáng đi vội, không kịp cất ở nhà.
Bạn nghe xong chẳng biết nói gì, vội vàng ra dắt xe giúp nó. Ngoài trời cũng vừa lộp độp vài giọt mưa.
Song Ninh