Nhớ ngày đầu chân ướt chân ráo lên phố, khói bụi ngột ngạt. Mấy bạn cùng phòng sớm đi tối về, còn mình nằm thu mình trong căn phòng trọ nhỏ, vùi đầu vào những cuốn sách cũ nhàu. Bạn bảo thời nào rồi còn đọc sách làm thơ, chỉ có chết đói. Ra ngoài xã hội, va chạm với đời để mở mang suy nghĩ…
Nhớ ngày đầu chân ướt chân ráo lên phố, khói bụi ngột ngạt. Mấy bạn cùng phòng sớm đi tối về, còn mình nằm thu mình trong căn phòng trọ nhỏ, vùi đầu vào những cuốn sách cũ nhàu. Bạn bảo thời nào rồi còn đọc sách làm thơ, chỉ có chết đói. Ra ngoài xã hội, va chạm với đời để mở mang suy nghĩ…
Bạn nghe mình bảo mai đến nhà văn hóa tìm việc liền quay qua bảo: “Bộ rảnh lắm hay sao mà lên tuốt trên nhà văn hóa tìm việc. Thời buổi công nghệ tiên tiến, lên gõ Google, muốn gì chẳng có. Cứ như tui nè, nhân viên văn phòng hẳn hoi, cần gì đi đâu xa”.
Má gọi điện hỏi thăm. Mình khóc à uôm bảo con nhớ nhà, nhớ má, không biết thằng Út đỡ bệnh chưa, dặn má ăn uống đúng giờ. Bạn đang nằm lướt điện thoại cảm ứng, quay sang: “Giờ còn dùng điện thoại cùi bắp, mua cái điện thoại như tui nè, muốn thấy gì cũng được. Chi mà khóc lóc nhớ nhung”. Mình phân trần kêu, dùng cái này quen rồi, vả lại cũng chẳng đi đến đâu, chẳng có nhu cầu gì to tát, dùng chi điện thoại đắt tiền. Bạn thở dài, bảo thời này kiếm người như mình khó lắm.
Má bạn bệnh. Bạn chạy vạy khắp nơi mượn tiền nhưng không được, đành ngậm ngùi ra tiệm cầm đồ cầm cố điện thoại, máy tính. Mình thấy vậy không đành lòng, có chút tiền để dành phòng thân lúc ốm đau nên đưa bạn mượn. Bạn cầm tiền, đưa mình chiếc điện thoại bạn định cầm cố bảo giữ giùm, khi nào lãnh lương bạn chuộc nhưng mình không nhận…
Đêm. Bạn trằn trọc hoài không ngủ. Tưởng bạn bệnh, mình bật dậy moi trong túi ít thuốc má dằn bụng lúc mình lên phố. Bạn nghẹn ngào không nói thành lời, rồi cứ thế òa khóc như đứa trẻ. Mình ngồi dỗ dành bạn. Bạn ôm chặt lấy mình kêu: “Chỉ có người nhà quê mới tốt như vậy thôi”. Mình mỉm cười, xoa đầu bạn nói: “Đó giờ có ai nói mình là người thành phố đâu…”.
SONG NINH