09:12, 27/12/2016

Góc nhỏ nơi ngã tư

Ngã tư ấy, mỗi khi dừng đèn đỏ cứ khiến chị phải ngoảnh nhìn. Chẳng có gì đâu, chỉ là một khung cửa sổ bằng gỗ được sơn màu bạc trông cũ sì, một mảng tường gạch không tô trát loang lổ rêu, thêm mấy chậu cây nho nhỏ điểm xuyết nơi cửa sổ, và cái mành tre lúc nào cũng buông rủ xuống. ...

Ngã tư ấy, mỗi khi dừng đèn đỏ cứ khiến chị phải ngoảnh nhìn. Chẳng có gì đâu, chỉ là một khung cửa sổ bằng gỗ được sơn màu bạc trông cũ sì, một mảng tường gạch không tô trát loang lổ rêu, thêm mấy chậu cây nho nhỏ điểm xuyết nơi cửa sổ, và cái mành tre lúc nào cũng buông rủ xuống. Nó đối lập hoàn toàn với không gian bên cạnh. Một góc nhỏ thật bình dị, thật cũ kỹ và cũng thật khác lạ giữa phố đông, dù chẳng nhìn thấy gì qua khung cửa sổ ấy.


Đôi khi, dừng xe ở đấy, lại thử mường tượng mình sẽ bắt gặp hình ảnh gì khi cái mành ấy được kéo lên. Một thiếu nữ chống cằm tư lự. Một mái đầu bạc mông lung chuyện đời. Cũng có khi là vài ba đứa trẻ con da đen nhẻm, tụm đầu vào nhau bên ô cửa sổ nhỏ nhoi được làm tạm bợ trong một mái tranh nào đó, ở một vùng quê nào đó, ánh mắt cứ đau đáu, xa thẳm, xa và sâu như cuộc đời nghèo chẳng biết sẽ ra sao của chúng. Hay đơn giản chỉ là phong cách cổ cổ xưa xưa của người chủ nhà, tạo một chút khác cho không gian nhà mình, để có một ai đó bất chợt đi qua, hoặc bất chợt nhìn với qua từ quán cà phê bên kia đường mà lắng đọng trong đáy mắt. Có chút bình yên, có chút thân thương thoảng trong không gian ấy. Ừ thì tìm một chút quen, và cũng là tìm một chút quên trong tất bật đời thường.


Vậy nhưng, đôi khi, cũng dừng xe ở đó chờ đèn đỏ, cũng nhìn khung cửa sổ đó nhưng đầu chị thì nghĩ tận đẩu đâu.


Như khi nhìn khung gỗ ấy tự dưng mở ra trong mình một góc quê xa xôi nào đó. Cũng mấy cái của sổ gỗ bám đầy rêu nhìn ra ngoài vườn. Mưa rơi đều đều át cả tiếng nói từ cái radio cũ kỹ. Lũ gà mẹ gà con rũ rượi dưới những gốc na trong mưa. Chậu hồng bạch cũng rũ dưới mưa. Những cánh trắng mong manh như 2 phận người trong ngôi nhà nhỏ ấy. Đời mẹ, đời con sao giống nhau đến thế. Trước, mẹ tựa vào bóng đứa trẻ là con; giờ, con lại tựa vào bóng đứa trẻ đang hát nghêu ngao nơi bậc thềm nhà. Để rồi cả ba lại cùng tựa vào nhau…


30 giây chờ đèn đỏ, có khi tự dưng nhớ tới hai ông bạn già hàng xóm trong khu phố, sớm nào cũng cùng tập thể dục, cùng hàn huyên bên chén trà xanh. Để có một buổi sớm mai một người ra đi trong bình yên, khi nắng chưa kịp len lỏi vào chỗ nằm. Để lại trên đời một chỗ ngồi trống vắng. Để lại một mái đầu bạc chẳng hiểu sao cứ nằn nì anh con trai nhà ấy để lại chiếc xe đạp điện của người bạn già quá cố ấy, chỉ để lâu lâu ngắm nghía, lau chùi, rồi lại ngắm nghía.


Rồi lại có một người bạn già khác ngỡ ngàng trong khoảnh khắc người đồng đội xưa của em trai, sau 40 năm vẫn còn nhận ra mình cái ngày chị đón em khi hành quân qua nhà buổi bom rơi đạn nổ thuở nào. Chỉ oái ăm thay, cuộc hội ngộ ấy lại là phút tiễn đưa đồng đội cũ về với cát bụi.


Hay chỉ mới chiều nay thôi, tự dưng nhớ tới hình ảnh người cha già ở nhà hôm rồi ngẫu hứng ra chợ mua vài ngàn tép, xách cần câu ra ngoại thành. Trời mưa thế này, cá mương về nhiều, kiếm mấy con rô về nấu món canh cải rô đồng. Vậy mà, chiều đi làm về hỏi ba có câu được con nào, ờ thì con mương ấy, cánh đồng ấy giờ người ta đắp đất xây trường học rồi, câu với giăng gì nữa. Thế là chấm hết cho một thú vui tuổi già ở phố…


Còn lắm chuyện vụn vặt, chắp nối kiểu như thế nữa. Cứ như khép một cánh cửa này lại mở ra một cánh của khác. Cứ như những góc nhỏ của mình, của người chẳng thể nào ở ngoài những điều cũ kỹ ấy.


Mà cũng có khi bao người khác chờ đèn đỏ ở góc ngã tư ấy cũng ngoảnh nhìn như chị. Nhưng là nhìn mà chẳng nghĩ ngợi gì. Giữa dòng đời xuôi ngược, bỗng thấy thèm một góc nhìn bên vỉa hè kiểu như thế, cho đời nhẹ tênh, cho lòng nhẹ tênh. Dù chỉ là 30 giây xe chờ đèn đỏ. Dù chỉ là cái nhìn với qua từ quán cà phê bên kia đường. Dù chỉ là một ý niệm nào đó lẩn khuất giữa phố đông…


B.T