Buổi tối ấy hình như có mưa. Phố ở trên cao nhộn nhạo khách. Ánh đèn sáng ở mấy con đường nhỏ thắc thỏm mà không hề chênh vênh. Có lẽ vì những dáng người ngược xuôi như chưa muốn dứt. Cũng không nhớ con đường đông quán xá ấy là gì, nhưng mùi đêm ấm sực hành, tỏi, mùi từ những xiên thịt nướng trên bếp than còn rực.
Buổi tối ấy hình như có mưa. Phố ở trên cao nhộn nhạo khách. Ánh đèn sáng ở mấy con đường nhỏ thắc thỏm mà không hề chênh vênh. Có lẽ vì những dáng người ngược xuôi như chưa muốn dứt. Cũng không nhớ con đường đông quán xá ấy là gì, nhưng mùi đêm ấm sực hành, tỏi, mùi từ những xiên thịt nướng trên bếp than còn rực. Sem sém mùi ngô, mùi khoai và hình như cả mùi rượu. Sapa là như thế, trong cú chạm đầu tiên.
Trong cái quán ồn ào bên đường, tự dưng lại có một góc trống. Mà cũng có khi nó là lựa chọn ngẫu hứng của một chuyến tạm gọi là đi bụi. Cũng có thể vì mọi người đều mệt. Thì đã có một ngày lượn trên những con đường quanh co để xem lúa chín. Một ngày lang thang để bắt chuyện với những người Mông gặp trên đường, trong bản. Một ngày để nhìn ngắm những bậc thang vàng. Thấy những nụ cười bẽn lẽn và cả tiếng khúc khích giấu sau những chùm ngô treo dài thành vệt ở mấy hiên gỗ. Cả những lúc chờ đợi đến nao người vì không biết lúc nào mới có thể đi tiếp trước và sau dòng xe mỗi lúc một dồn ứ. Cũng không hiểu vì sao sau cảm giác nhẹ nhõm khi được thoát ra, sau sự dễ chịu khi làn nước âm ấm tràn lên người lại là cảm giác chống chếnh với đôi mắt mệt rũ. Nhưng ngủ cố nhiên không phải là lý do để mải miết ngược đường lên Sapa. Vì thế, sau mấy lúc thấy chân mình thấp thững đã là phố núi, với ít nhiều ngó nghiêng hiếu kỳ. Ít nhất thì cũng để xem nó có như mình từng đọc, từng nghĩ, từng mường tượng hay không...
Khi quay lại, đã thấy trên bàn đặt một chai vang đỏ. Suốt ngày, nó có lẽ đã nằm ngoan trong capo, trong một chiếc thùng giấy. Giờ mình cũng không thể gọi tên của chai vang ấy, nhưng nhớ cái vị chát dịu khi nhấp ngụm đầu tiên, sau nữa là chút ngây ngây của thảo cỏ và hương vị gì đấy, mơ hồ và xa xôi lắm. Y như là những lần chạm sau, với đôi chút váng vất. Kể thì mình cũng không biết gì mấy về rượu, dù có thể ngồi lại, với những ai đó mà mình thích, để cùng nhau làm vơi đi những giọt nhẹ, và nồng thơm.
Không biết có phải vì mệt không mà thấy cơn chếnh choáng đến nhanh, sau mấy lần chạm ly. Hôm ấy tự dưng thích nhẩn nha với vang và thấy bạn bè ngon hơn cách mà mình ăn. Chúng ta đã nói về những điều gì trong không gian lơ lửng mùi thức nướng? Cung đường đã qua, con đường chênh vênh dốc núi mà nếu cầm vô lăng, chắc mình cũng sẽ nhảy xuống khỏi cabin vì sợ? Bờ sim dại với những cánh hoa màu tím bên sườn núi? Những quả bí ngô tròn vàng mà người ta bỏ mặc nó trên những mái nhà thấp? Màu áo thổ cẩm trầm mặc và tiếng leng keng của những đồng tiền trắng trên trang phục của những thiếu nữ đã gặp trên đường, hay là dáng vẻ hầm hố của mấy nhóm phượt đang phóng xe trên con đường dài và vắng? Hình như còn về những địa danh mà mình thích thú “chứng thực” và gặp gỡ chứ không còn xa xôi như là biết thế, nhưng mà ở tận đâu ấy.
Bướng bỉnh, và ngại hình thức, nên chắc chắn là mình giấu cảm ơn vào những lần chạm ly. Hình như mình cũng lỳ, hoặc uống ít, hay chỉ nhìn đối diện được nên thấy màu đỏ của vang phía đối diện, thấy dễ chịu quá chừng trước bao nhiêu là dễ thương của đội bạn.
Những âm thanh ồn ả cũng mờ dần trong sương lửng. Hình như chúng ta đã chếnh choáng vì một đêm Sapa dù vẫn thấy chút co ro khi rời góc phố. Mình nhớ là đã chìm vào giấc ngủ, với mùi thảo cỏ trên môi và một khúc nhạc Jazz nghe rất bềnh bồng...
Từ lúc ấy, Sapa với mình ngấm ngầm như vang đỏ.
HẠNH NHI