Sân nhà không lớn lắm nhưng cũng đủ để trồng ít cây xanh có thể làm dịu bớt những cơn nắng nóng vào mùa hè. Một ngày, chợt nhận ra nhà mình toàn là lá xanh, anh mang về mấy chậu hồng tỉ muội và hoa mười giờ. ...
Sân nhà không lớn lắm nhưng cũng đủ để trồng ít cây xanh có thể làm dịu bớt những cơn nắng nóng vào mùa hè. Một ngày, chợt nhận ra nhà mình toàn là lá xanh, anh mang về mấy chậu hồng tỉ muội và hoa mười giờ. Những cánh hoa tỉ muội nhỏ xíu màu hồng cam và đám hoa mười giờ đủ màu sắc làm cho chị chú ý việc tưới cây mỗi buổi sáng hơn.
Mảnh sân trước nhà đầy nắng. Nắng rực rỡ trong những hạt nước đọng lại trên từng cánh hoa, nắng in xuống mặt sân những cái bóng đủ hình thể của những chiếc lá làm cho nắng thêm lung linh. Trên mảnh sân ấy, bầy chim sẻ ngày nào cũng về để nhặt những hạt cơm mà chị đổ ra vào buổi sáng. Lúc ấy, chị nép sau tấm màn cửa sổ nhìn những đôi chân chim nhảy nhót và cười một mình khi chúng tranh nhau ríu rít. Nếu lỡ vô tình gây ra một tiếng động dù rất nhỏ cũng làm cho bầy chim vội vàng bay đi, chị lại tiếc và tự trách mình. Hôm nào không có cơm thừa, cái sân vắng hẳn tiếng ríu rít gọi nhau của bầy chim sẻ, chị như thấy thiếu thiếu một điều gì và bữa cơm hôm sau nhất định phải để dành cơm cho bầy chim nhỏ.
Minh họa: T.V |
Những con chim se sẻ nhỏ xíu ấy rất tinh, chỉ cần thoáng thấy mấy hạt cơm trắng là chúng đã chuyền nhau những tiếng kêu ríu rít và cả bầy sà xuống, tranh nhau, chỉ một thoáng chúng bay đi thì cả mặt sân trở lại sạch sẽ. Thi thoảng có vài con đến trễ, chúng lẻ loi nhảy qua nhảy lại trên đôi chân nhỏ xíu, nhìn ngơ ngác một chút rồi bay lên đậu trên những cành mai. Thấy thoáng bóng chủ nhà là chúng vụt bay cao nhưng chị vừa quay vào chúng lại đậu xuống, nhanh chóng mổ lia lịa những hạt gạo mà chị vừa rải thêm.
Đôi khi chị tự hỏi vì sao những con chim sẻ không đứng yên khi ăn mà đôi chân nhỏ cứ phải nhảy liên tục. Hỏi rồi tự trả lời, chắc là do mặt sân nóng rẫy cái nóng của mặt trời.
Rồi chị hình thành một thói quen, mỗi buổi sáng sau khi quét sân phải rửa sân thật sạch, buổi trưa thì chờ đợi tiếng chim tranh mồi nhau tíu tít mà thấy sao cuộc đời nhẹ nhàng đến thế. Như khi nhìn lên thấy bầu trời có khi xanh thẳm, lại trong vắt không một gợn mây, bỗng nhận ra thiên nhiên thật là kỳ diệu. Chẳng cần tìm đâu xa, quanh mình trời đất cây cỏ sao mà đẹp lạ lùng. Mảnh trời trên sân nhà mình xanh lồng lộng, sâu thăm thẳm ôm vào đó tất cả cái thinh lặng của những buổi trưa, và trong cái nắng vàng, dưới bầu trời xanh đó, buổi trưa bỗng trở nên sâu lắng làm cho người ta như nhìn suốt cả tâm khảm mình. Bỗng thấy mọi sự trở nên nhẹ nhàng. Mọi chuyện của ngày hôm qua không nhớ đến, cũng chẳng suy nghĩ tính toán gì cho ngày hôm sau.
Bên ngoài cánh cổng là bận bịu áo cơm, phía trong sân nhà chị cho phép mình những phút giây thư giãn. Chẳng cần đi tìm đâu xa, cứ khoảng sân đó với dăm ba cánh hoa màu sắc nhẹ nhàng nhưng đã đủ để rủ rê vài cánh bướm đi lạc, là thấy nhà mình tràn đầy sức sống. Chỉ cần ngước nhìn lên sẽ gặp ngay bầu trời xanh lồng lộng, thoảng mấy làn mây mỏng nương theo gió bay ngang nhẹ nhàng, chợt thấy bình an đến lạ.
Chỉ vậy thôi mà khi phải vắng nhà đôi ngày là thấy nhớ, nhớ mặt sân lung linh bóng lá dưới nắng vàng, nhớ tiếng ríu rít của bầy chim sẻ, nhớ cả mùi hương nồng nàn của cây nguyệt quế ở góc sân, và thiết tha nhớ cả mảnh trăng non sáng rực rỡ trên ngọn dừa trước nhà. Rồi chợt thấy sao mình có quá nhiều thứ để nhớ mà cảm thấy hạnh phúc dạt dào, mới hiểu sao ai đi đâu đó cũng nhớ nhà và mừng đến ngộp thở vì mình cũng có nơi để nhớ.
Hạnh phúc có khi chỉ đơn giản vậy thôi mà có khi ta không nhận ra.
LƯU CẨM VÂN