11:08, 07/08/2015

Sóng nhớ màu rêu

Nhà tôi có một cái ao nhỏ, một bên là khoảnh vườn nhỏ mẹ trồng đủ loại cây rau quả, bên kia là con đường quanh co dẫn đến cái cổng tre. Những trưa hè, mẹ dẫn tôi ra ngồi bên cạnh bờ ao dưới bóng cây dừa. Trong khi mẹ tranh thủ đan làn thì tôi thơ thẩn ngắm mây trời.

Nhà tôi có một cái ao nhỏ, một bên là khoảnh vườn nhỏ mẹ trồng đủ loại cây rau quả, bên kia là con đường quanh co dẫn đến cái cổng tre. Những trưa hè, mẹ dẫn tôi ra ngồi bên cạnh bờ ao dưới bóng cây dừa. Trong khi mẹ tranh thủ đan làn thì tôi thơ thẩn ngắm mây trời. Mặt ao an nhiên thả vào không khí những luồng hơi nước làm dịu đi cái hầm hập nóng của trưa hè. Tôi nhúng đôi chân xuống làn nước xanh màu rêu rồi khua bì bõm...


Tôi vẫn thường la cà bên bờ ao cả ngày không biết chán. Có khi chỉ ngồi ngắm những con gọng vó khiêu vũ trên mặt ao những điệu múa mà chỉ chúng mới hiểu. Có khi ngồi câu cá bằng một thanh củi khô khẳng khiu buộc sợi chỉ ở đầu và mồi câu là mấy hạt cơm nguội. Hoặc có khi gấp dăm ba chiếc thuyền giấy đủ loại rồi thả khẽ khàng xuống mặt ao, đăm đắm nhìn theo những con thuyền trôi bập bềnh và mơ hồ trong đầu giấc mơ được biến thành người tí hon, leo lên con thuyền giấy kia đi khám phá những vùng đất mới.


Mùa lục bình nở, cả mặt ao mênh mang sắc tím. Hoa lục bình như một cô gái thôn quê chân chất, mộc mạc. Những cánh hoa mỏng tang kiêu hãnh vươn mình mặc cái nắng chan chát của mùa hè. Lũ trẻ chúng tôi thi nhau hái mỗi đứa một ôm rồi lấy sợi rơm buộc lại thành từng bó chơi đồ hàng. Những bó hoa lục bình tím và nụ cười giòn tan cũng tím.


Những lúc nô nghịch đến mệt nhoài, chúng tôi ngồi ngắm đàn cá cờ bơi lượn, mấy chú ốc bám chặt vào thành tường rêu xanh ngủ gật hay dăm ba anh châu chấu bật càng tanh tách trên bè lục bình. Nhìn theo những con sóng lăn tăn chạy mải miết, trong lòng những đứa trẻ chúng tôi lại dậy lên khát khao được khám phá, phiêu lưu như chú Dế Mèn trong truyện của ông Tô Hoài...


Đi học xa nhà, mỗi lần về quê, tôi đều dành cho mình một khoảng lặng, tha thẩn bên bờ ao. Hôm qua, mẹ gọi điện bảo nhà mình sắp lấp cái ao để trồng cây ăn quả, tôi nghe trong mình có tiếng lạo xạo vỡ của những mảnh ký ức tuổi thơ. Rồi giờ đây, mỗi khi nhớ về cái ao nhỏ ấy chỉ còn là những sóng nhớ màu rêu.


Đào Mạnh Long