11:03, 10/03/2017

Đợi đến mùa xuân

1. Căn phòng nhỏ của anh kề bên một khu vườn sum suê cây trái. Cánh cửa sổ duy nhất nhìn ra vườn là sợi dây nối anh với thế giới bên ngoài. Nhờ đó, anh cảm nhận được các mùa trong năm qua những âm thanh và sắc màu thay đổi. Mùa đông hiu hắt và xám xịt. ...

1. Căn phòng nhỏ của anh kề bên một khu vườn sum suê cây trái. Cánh cửa sổ duy nhất nhìn ra vườn là sợi dây nối anh với thế giới bên ngoài. Nhờ đó, anh cảm nhận được các mùa trong năm qua những âm thanh và sắc màu thay đổi. Mùa đông hiu hắt và xám xịt. Những cơn gió bấc thổi về, lạnh đến tận sống lưng. Mùa hè, từ sáng sớm mặt trời đã chui vào phòng. Những tia nắng sớm nhảy nhót, in lên tường những hoa văn kỳ dị. Mùa thu về cùng tiếng lá khô xào xạc. Những chiếc lá khế quăn queo theo gió bay vào đầy góc giường. Mùa thu dịu dàng. Anh có thể nhìn thấy nó qua khoảng trời xanh trong vắt ngoài cửa sổ.

 
Khi những tiếng chim ríu rít gọi nhau trên cây xoài, đó là mùa xuân đang đến. Mùa xuân với thoang thoảng mùi thơm của cỏ non mới nhú và lộc biếc đâm chồi. Làn gió mát rượi của mùa xuân mang theo nỗi chờ mong khắc khoải bởi khi đó, “bác sĩ riêng” của anh sẽ về.

 

Minh họa: xuân đinh
Minh họa: xuân đinh


2. “Bác sĩ riêng” của anh là cô. Định mệnh đã gắn kết họ vào nhau.


Một buổi tối mùa đông cách đây mấy năm, trên đường trở về nhà sau ca trực ở bệnh viện, cô bị hai thằng lưu manh chặn đường. Anh, chàng trai không quen biết, đã tung một cú đá, hất hai tên ngã sóng soài. Trong lúc cúi nhặt túi xách của cô, anh bị một tên  bất ngờ phản công. Tiếng kêu thảng thốt của cô lúc đó đã không thể cứu anh khỏi một đòn chí mạng...  


Trên giường bệnh, anh nằm yên lặng, mắt ngắm nghiền, khuôn mặt trắng xanh, những hơi thở gấp... Cô buồn rầu bày tỏ lòng biết ơn và chân thành chia sẻ nỗi đau với mẹ anh, người phụ nữ mảnh mai đang ngồi bên cạnh. Nước mắt chan hòa, bà ngậm ngùi: “Cháu không phải tự dằn vặt mình! Bác biết, nếu như thấy người gặp nạn mà không giúp, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho mình”.


Cô ngồi với anh suốt buổi chiều hôm đó, nghe bà kể chuyện về anh: Ba mất khi anh còn tuổi ấu thơ. Nhà chỉ có hai mẹ con đùm bọc nuôi nhau. Từ nhỏ, anh đã rất ngoan và hiếu thảo. Ở trường, anh học rất giỏi. Anh là học sinh chuyên toán của một trường chuyên, vừa được giải khuyến khích trong kỳ thi toán quốc gia. Anh là niềm tự hào không chỉ của mẹ mà của cả dòng họ ở quê anh. Bà con trong xóm đều quý mến anh, bởi anh luôn giúp đỡ mọi người khi cần thiết.


 Giọng mẹ anh chợt nấc lên: “Tốt nghiệp loại giỏi, nó được một công ty của Nhật mời làm việc. Nhưng nó từ chối để trở thành lính hải quân. Tuần sau nhập ngũ nên tối qua nó vừa liên hoan chia tay bạn bè…”.


Cô nhìn anh, cố tìm cách an ủi bà: “Cháu nghĩ, ảnh còn trẻ, có sức. Anh sẽ nhanh chóng phục hồi”. Bà cũng nhìn anh, giọng đẫm nước: “Bác cũng mong vậy”…


Anh tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê. Mẹ anh ra vườn hoa của bệnh viện đốt một bó nhang cảm ơn trời Phật đã cứu sống anh. Nhưng nỗi vui mừng của cô và mẹ anh quá sớm. Ngay sau đó, anh nhận ra tình cảnh tệ hại của mình: do chấn thương cột sống quá nặng, nửa thân dưới của anh bị liệt, không thể hồi phục. Mẹ anh òa khóc ngay trong phòng bệnh. Còn cô tự hứa với mình sẽ làm mọi cách để giảm bớt nỗi đau cho anh.


 Anh được đưa về nhà. Căn phòng nhỏ nhìn ra cửa sổ cạnh vườn là thế giới của anh. Ít lâu sau, cô và mẹ anh dành dụm tiền mua cho anh một cái máy vi tính. Nhờ thế, anh có thêm niềm vui và thu nhập không chỉ qua việc kèm học trò và hướng dẫn luyện thi mà còn đánh văn bản vi tính thuê. Những lúc rảnh rỗi, cô sang bên ấy để đỡ đần cho anh và mẹ. Cô vừa là chỗ dựa, vừa là người chia sẻ với anh những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Từ chỗ khâm phục ý chí nghị lực của anh, dần dần, cô yêu anh bằng cả trái tim mình. Không chỉ một lần, cô nói với anh, cô sẽ ở bên anh mãi mãi để chăm sóc anh. Anh mỉm cười dịu dàng: “Anh sẽ rất có lỗi nếu giữ em bên mình suốt đời. Vì vậy, anh sẽ là anh trai em, nhé!”. Cô quay đi, lén chùi nước mắt.


3. Ngoài việc là “điều dưỡng riêng” trong các bài tập phục hồi chức năng cho anh, cô còn dành thời gian miệt mài trong thư viện, tìm kiếm trên mạng, tham gia các hội thảo, tìm gặp các giáo sư, bác sĩ nỗi tiếng… hi vọng tìm ra cách chữa bệnh cho anh.


Mùa xuân năm trước, cô được bệnh viện cử đi tu nghiệp một năm ở Pháp. Lúc đầu, cô định từ chối vì không muốn xa anh. Nhưng anh không đồng ý. Trong lá thư dài cô viết lúc nửa đêm khi vừa đến Pháp, cô nói rằng cô rất yêu anh. Cô sẽ cố hết sức trau dồi nghiệp vụ để khi về nước có thể giúp anh bình phục. Mà dẫu không được, thì cô vẫn sẽ là bác sĩ riêng, suốt đời bên cạnh chăm sóc anh.


Đáp lại, anh viết, cô hãy trở thành một bác sĩ thật giỏi. Bởi vì, không chỉ giúp anh, cô còn phải chữa bệnh cho nhiều người khác. Trong dòng tái bút, anh nói, anh rất cảm ơn tình yêu của cô. Nhưng… câu tiếp theo của anh làm tim cô đau nhói: “Mãi mãi trong cuộc đời này, em sẽ là em gái thân yêu của anh. Rồi anh sẽ tìm cho em một người bạn đời xứng đáng trong số rất nhiều người bạn tốt của anh”. Anh kết luận: “Đợi đến mùa xuân, khi em về, anh em mình sẽ gặp nhau, nghen!”.


Những giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống, ướt nhòe trang giấy…


. Truyện ngắn của LÊ PHƯƠNG NGA