Hơn ba mươi năm xa quê hương, anh trở về, đi dọc đường biển, ngửi vị tanh nồng của muối, bãi cát dài tít tắp, vàng ươm giữa nắng nhiệt đới. Anh cởi áo ào ra đó, ngụp lặn trong mênh mông nước, nghe quê hương đang ấp ôm mình.
Hơn ba mươi năm xa quê hương, anh trở về, đi dọc đường biển, ngửi vị tanh nồng của muối, bãi cát dài tít tắp, vàng ươm giữa nắng nhiệt đới. Anh cởi áo ào ra đó, ngụp lặn trong mênh mông nước, nghe quê hương đang ấp ôm mình.
Hơn ba mươi năm, qua bao nhiêu đổ vỡ, qua bao nhiêu đắng cay của cuộc đời, anh còn lại một mình, hoang mang. Trong tận cùng sự cô đơn đó, anh gặp cô. Từ cái nhìn như thấu hiểu tận tâm can của anh, cái nhìn am hiểu đến mức anh ngỡ như chính cô cũng đã từng trải qua mất mát như anh. Nhưng cô lại trở thành một đứa trẻ òa lên sung sướng khi nhìn thấy bình minh trên biển. Cả cái nhìn kia và nụ cười trẻ thơ của cô, lần nào cũng khiến anh chao đảo. Anh tự hỏi, sao giữa thế giới xô bồ này, lại có một trái tim thuần khiết, không vướng xíu đau thương nào như thế. Anh bỗng thấy sợ hãi, sợ trái tim mình sẽ không nghe nổi lời mình, rồi thì những khổ đau của anh làm cho nụ cười kia biến mất. Anh lảng tránh rồi ra đi không một lời hẹn nào.
Ảnh minh họa |
Anh đi với tâm trạng của một kẻ không nhà. Đi mà không biết mình nên đi đâu, ra đi mà trong lòng cồn cào nhớ biển, nhớ bình minh lên và nhớ nụ cười của cô gái ấy. Không kìm được lòng mình, anh tìm đến biển ở một đất nước khác, cách Nha Trang gần nửa vòng trái đất. Anh đi theo đúng nghĩa của sự trốn chạy, mà đôi khi, anh không biết điều mình đang trốn chạy đó có đúng không?
Ngồi trong phòng trọ bé xíu, nhìn những con chim hải âu bay qua bay lại. Bỗng anh muốn gọi cho cô, muốn mở video cho cô nhìn thấy những cánh chim bay qua thành phố, nơi mà anh nghĩ, có thể anh sẽ dừng chân đến cuối cuộc đời. Nhưng rồi anh không gọi, anh đã chạy trốn thì gọi cô làm gì. Anh sống với nỗi nhớ lắt lay, sống với sự vay mượn một nơi không phải nhà mình. Anh đi vòng quanh bờ biển được kè đá cẩn thận, sạch sẽ và đẹp như một bức tranh, những khóm hoa nở dọc đường đi, nở trên cả những tảng đá. Nhưng bức tranh thì để trưng bày, bờ biển không tắm được. Anh không thể ném áo đâu đó rồi ào ra biển, bơi ra thật xa, ngụp lặn trong nó. Dưới chân anh là đá, toàn những đá lô nhô, những biển cảnh báo không thể tắm được giăng khắp nơi. Anh thấy mình như mất đi điều gì đó rất quý giá, thấy mình không thể nắm giữ được thứ lẽ ra là của mình, dù chạy trốn xa khỏi nụ cười kia, với mong muốn cô ấy sẽ giữ vẹn nguyên nụ cười đó, ít nhất là trong trái tim anh như thế. Nhưng giờ đây, anh lại thèm nó đến nghẹt thở. Đến nỗi sáng sớm, anh không dám thức dậy trước khi mặt trời mọc nữa, anh không dám nhìn màu đỏ tan dần trên mặt biển, anh sợ hãi khi thấy tiếng cười và ánh mắt của cô còn bao bọc lấy quanh anh.
Một tháng, hai tháng rồi một năm, thời gian trôi qua với anh vô nghĩa đến mức anh muốn tìm một ngôi chùa nào đó, rồi ẩn mình. Anh tìm cho mình một nơi khác để đến khi biết rằng biển ở đây, với những đàn hải âu tuyệt đẹp không làm ai nguôi nỗi nhớ biển Nha Trang của mình. Điều gì đó đã thôi thúc anh rằng, hay ta trở về lại một lần nữa, tắm dưới lòng biển lần nữa, thả chân trần trên bãi cát vàng lần nữa... rồi đi! Vậy là anh đặt vé, trở về!
Anh thuê lại căn phòng có ban công và cửa sổ hướng ra biển, căn phòng cũ nơi anh đã gặp cô. Hãy nhìn bình minh lên lần nữa. Hãy nhớ lại tiếng cười trong veo kia lần nữa, được không? Anh bật khóc! Với một tiếng cười, sao lại khiến anh thấy nhói đau thế này? Đêm đó, anh lang thang và tắm đến nửa đêm, như bù lại những ngày nhớ biển, rồi trở về căn phòng hình như còn lưu lại mùi hương của tóc cô, mùi hương anh không bao giờ quên được.
Sáng thức giấc sau giấc mơ hỗn độn đầy kỷ niệm nhớ quên, anh mở bung cửa sổ để nhìn màu đỏ tan trên mặt biển xanh, nghe mùi tóc nồng nàn bay thẳng vào ký ức, nghe tiếng cười giòn tan thật như chưa bao giờ thật hơn. Anh cố định thần lại, cố gắng lắm mới hiểu được rốt cuộc anh đang ở đâu?
Nụ cười đó, quay lại nhìn anh, bằng cái nhìn của một năm trước, thân thương và hiểu hết ruột gan anh. Cái nhìn bây giờ cũng y như thế, vẹn nguyên như thế, không trách móc, không giận hờn, không gì cả. Anh ú ớ không thành tiếng:
- Em...
Cô gật đầu, cười, tiếng cười reo như lần đầu tiên cô nhìn bình minh lên trên biển cùng anh.
- Anh! Anh về rồi!
Anh còn thảng thốt khi nhìn thấy cô, thì tiếng reo vui của một năm trước cũng ở chính nơi này quay về, nó xoay quanh anh, rộn rã. Anh như chôn chân khi nhìn gương mặt cô, nụ cười của cô không thay đổi gì, vẫn lạc quan sau những ngày anh đã bỏ mặc cô mà rời đi.
- Em biết anh sẽ về mà! Sáng nào em cũng lên đây để nhìn mặt trời mọc, em biết rồi cũng có một ngày, người mở cửa căn phòng này vào sáng sớm để ngắm bình minh là anh!
Anh đưa tay qua cửa sổ, ôm lấy gương mặt rạng rỡ của cô.
- Cảm ơn em vì đã đợi anh! Xin lỗi em, vì anh đã ra đi...
Anh chẳng biết nói gì hết, mọi ngôn từ trở nên thừa. Anh nghẹn lại giữa chừng câu nói. Anh nhìn cô rất lâu, rồi bật lên:
- Anh không đi nữa, anh hứa!
Phải rồi, anh đi làm gì nữa, chỉ có anh ruồng bỏ quê hương ra đi, nhưng quê hương lại đón anh trở về trong nồng nàn yêu dấu.
Quê hương, là nơi tình yêu ở đó.
. Truyện ngắn Nguyễn Anh Đào