12:09, 24/09/2016

Mình thuộc về nhau

Trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết về môi trường hôm đó, em tưởng tác giả đạt giải nhất là người trong ngành, nhưng hóa ra không phải. Anh tự giới thiệu cái nghề khảo sát của mình là "nghề đi lang thang". Trước đây, nhiều lần đọc những bài báo rất hay ký tên anh, em tưởng tác giả là một cô gái bởi lối viết sâu sắc mà đằm thắm đến thế.

Trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết về môi trường hôm đó, em tưởng tác giả đạt giải nhất là người trong ngành, nhưng hóa ra không phải. Anh tự giới thiệu cái nghề khảo sát của mình là “nghề đi lang thang”. Trước đây, nhiều lần đọc những bài báo rất hay ký tên anh, em tưởng tác giả là một cô gái bởi lối viết sâu sắc mà đằm thắm đến thế. Hóa ra không phải, mà là anh - chàng trai ngăm ngăm cao lớn, chắc đậm, mái tóc đen lòa xòa trước trán, nụ cười luôn nở trên môi.  


Lúc đó, không kịp suy nghĩ, em ôm bó hoa chạy lên. Anh đưa tay ra đón nhận, mỉm cười: “Tặng hoa cho tôi? Cảm ơn!”. Em ra sau cánh gà, đứng chờ. Em tự giới thiệu mình là người hâm mộ anh. Em mời anh đi uống cà phê. Đó chỉ là một cái cớ. Chẳng ai đi uống cà phê vào buổi hoàng hôn như thế này. Và anh cũng biết đó chỉ là một cái cớ. Nhưng anh không từ chối: “Thôi được! Tôi còn 2 tiếng nữa mới lên tàu”.


Thật lạ là chúng mình mới gặp nhau lần đầu nhưng em có cảm giác cuộc đời em sẽ gắn với anh mãi mãi. Đi bên anh khi đó, em thấy mình lâng lâng. Em nhắc đi nhắc lại là rất thích những bài viết của anh. Em hỏi, anh đã đi những nơi nào, học ở đâu mà viết hay thế… Anh cười: “Phần lớn thời gian của tôi là ở trong rừng. Rừng đối với tôi thân thuộc như ngôi nhà của mỗi người. Tôi yêu rừng như cô yêu quý người thân của mình vậy!”.


Cái quán cà phê mà em và anh ngồi hôm ấy, sau này mỗi lần đi qua, em dùng dằng không muốn đi tiếp. Em vẫn tự hào với bạn bè là người đi nhiều. Ngay từ lúc ngồi trên ghế trường đại học, em đã lang thang khắp nơi để có những bài phóng sự nóng hổi. Thế mà so với anh, em chỉ mới biết sơ sơ. Cái giọng rất trầm và ánh mắt sâu như không có đáy của anh nhiều lần khiến tim em như ngừng đập. Hai giờ bên anh trôi qua nhanh đến nỗi khi anh đứng dậy, nói là đến lúc phải đi, em giật mình tưởng như mới vài phút.


Em đưa anh ra ga, bắt anh hứa sẽ gọi điện thường xuyên, hứa khi nào về Nha Trang sẽ đến thăm em, hứa có bài nào mới được đăng, em sẽ là người đầu tiên được báo tin… Anh cười: “Tôi hứa. Nhưng thực hiện được hay không lại là chuyện khác đấy nhé”. Rồi anh giải thích: “Tôi ở tận trong rừng sâu, có phải khi nào cũng có sóng đâu”. Em cười ngượng nghịu: Ừ nhỉ!


Em đứng ở bến xe, ngơ ngẩn nhìn mãi theo chiếc xe đang chở anh xa dần. Em còn ngơ ngẩn nhiều ngày sau. Đến nỗi, thỉnh thoảng Phong lạ lẫm: “Em sao thế?”.


Phong hào hoa phong nhã, dịu dàng và lịch sự. Em đã từng choáng ngợp trước vẻ ngoài ấy của Phong. Em từng háo hức chờ ngày Phong đưa em về giới thiệu với bố mẹ anh ấy. Em và Phong đã rất sôi nổi bàn về tương lai. Em cũng định chấp nhận đề nghị của Phong: “Hãy dẹp ba cái trò viết lách đi để chuẩn bị làm vợ, làm mẹ!”... Vậy mà giờ đây, khi anh xuất hiện, em nhận ra Phong rất hấp dẫn nhưng bên trong lại rỗng tuếch. Em nhận ra mình sẽ không thể từ bỏ công việc làm báo yêu thích. Đó không chỉ là niềm đam mê. Giờ đây, đó còn là sợi dây nối em và anh. Một sợi dây vô hình nhưng hết sức chắc chắn..


Rồi ngày nào em cũng gọi cho anh. Rất nhiều lần máy thông báo “ngoài vòng phủ sóng”. Nhưng chỉ sau đó ít lâu đã nghe tiếng anh gọi lại. Em biết rằng anh phải đi rất xa mới có sóng… Có khi chúng mình chẳng nói gì cả. Hai cái máy cùng im lặng, rất lâu… Có bao nhiêu điều muốn nói mà lại không thể nói. Người này nhận ra nỗi nhớ quay quắt về nhau chỉ trong một tiếng thở dài rất nhẹ. Thật lạ là chúng mình chỉ mới gặp nhau một lần.


Đôi khi em có ý nghĩ, ngay bây giờ, em sẽ ra bến xe mua vé và đi tìm anh. Em sẽ bỏ lại tất cả: công việc, tòa sọan, thành phố và cả Phong nữa. Em nói điều đó với anh. Anh cười: “Đừng ngốc nghếch thế cô bé. Làm sao em biết anh ở đâu? Anh không bao giờ ở một chỗ nào cố định. Đoàn khảo sát của anh nay đây mai đó”. Ngày hôm sau, anh báo tin chỉ khoảng 1 tháng nữa, anh sẽ về tỉnh báo cáo kết quả. Thế nào chúng mình cũng gặp nhau. Em mừng quá đỗi.


* * *


Hóa ra không đến 1 tháng. Nỗi nhớ đã hối thúc anh băng rừng, tranh thủ về với em trước ngày đã hẹn. Vì muốn em bất ngờ nên anh không báo trước. Ngồi trên xe đò, anh đã nghĩ ra rất nhiều tình huống khi chúng mình gặp nhau. Anh có thể tưởng tượng được ánh mắt sáng rực và nụ cười rạng rỡ của em khi anh xuất hiện trước cửa. Nhưng… Lỡ em không có nhà? Em đang bận rộn với số báo sắp ra hay đang phỏng vấn một nhân vật nào đó? Mà thời gian của anh không nhiều. Chỉ có 60 phút giữa 2 chuyến xe cho cuộc hành trình trở lại. Không nén được sự sốt ruột, anh bấm số di động của em.


Trả lời là giọng đàn ông. Anh ngập ngừng: Xin lỗi! Đây có phải là máy của cô H., phóng viên báo X?”. “Đúng rồi! Anh là ai?”. Anh ngỡ ngàng: “ Dạ! Tôi là… người quen. Tôi có thể gặp H. không ạ?”. Một tiếng cười khô khốc: “Tôi là chồng chưa cưới của H. đây! Cô ấy đang tắm! Anh có nhắn gì không?”. Ngực chợt đau nhói, anh dè dặt: “Không ạ! Cảm ơn anh!”.

 
* * *


Phong đã nhanh chóng xóa hết mọi vết tích. Những ngày sau, mọi cuộc gọi của em đều ngoài vòng phủ sóng. Em ra vô, nôn nao, cồn cào đến điên dại khi không có bất cứ tin tức nào của anh. Đôi khi, em nhận ra ánh mắt đắc thắng của Phong nhưng lại thờ ơ bỏ qua. Đến khi em viện cớ mệt để từ chối về thăm bố mẹ Phong, anh ta mới hằn học: “Hôm nọ thằng cha ấy gọi điện. Chắc biết tôi là chồng chưa cưới của cô nên đã tếch thẳng rồi!”.


Em bàng hoàng nhận ra anh sẽ không trở lại. Chúng mình sẽ mất nhau !


Không. Em sẽ đi tìm anh bằng mọi giá. Bởi vì, dẫu chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng em tin rằng mình sinh ra để thuộc về nhau…



. Truyện ngắn của Trần Thảo Duy