Nhiều người cho rằng mọi thứ trên mạng xã hội facebook là ảo. Phùng thì suy nghĩ ngược lại: cuộc sống tất bật với cơm áo, bạn bè muốn gặp nhau nhưng không có thời gian, có facebook để hỏi thăm sức khỏe, chia sẻ hình ảnh, thông tin vui buồn cũng tiện lợi hơn nhiều.
Nhiều người cho rằng mọi thứ trên mạng xã hội facebook là ảo. Phùng thì suy nghĩ ngược lại: cuộc sống tất bật với cơm áo, bạn bè muốn gặp nhau nhưng không có thời gian, có facebook để hỏi thăm sức khỏe, chia sẻ hình ảnh, thông tin vui buồn cũng tiện lợi hơn nhiều. Trên faecbook cũng có người tốt, người xấu, quan trọng là việc mình biết kết bạn để chơi.
Ban đầu, anh tham gia facebook lấy nick name là “Gia Cát Lượng”. Sở thích của anh là đọc sách, yêu thơ và thường hay làm thơ. Anh vào facebook tìm kiếm những người có đăng thơ để kết bạn. Thế là bạn bè thơ ca hòa nhập thành cộng đồng. Hàng ngày, làm việc ở cơ quan, lúc rảnh rỗi anh lại vào facebook đọc tin tức xã hội mà bạn quan tâm chia sẻ, đọc thơ bạn đăng rồi bình phẩm. Thỉnh thoảng, anh làm xong bài thơ rồi đăng lên, bạn bè cũng đọc và góp ý. Anh rất vui, cảm thấy “dân cư” trên mạng nhộn nhịp, không khác cuộc sống ngoài đời thực. Trước đây, lúc chưa lập facebook, mỗi lần làm xong bài thơ, anh thường gởi báo, rồi sống trong cảnh hồi hộp và chờ đợi. Có lúc bài thơ được báo đăng, anh mở báo biếu ra đọc một mình, vui một mình, chẳng có ai bình phẩm cả. Còn giờ đây, sau khi bài được đăng báo xong, anh chụp hình lại, cắt cúp cho vừa đúng bài mình, tên mình, rồi đưa lên facebook, nhiều người vào chúc mừng và bình phẩm hơn. Với anh, cuộc đời gồ ghề đầy gai góc, giờ đây nhờ có mạng facebook mà cuộc sống thực của anh vui hơn nhiều.
Một lần, anh lang thang trên facebook đọc tin tức thì gặp nick name “Ngô Dụng”, tên nhân vật trong truyện Thủy hử. Anh vào xem thử thì thấy người ấy cũng làm thơ, sở thích giống anh. Anh thấy hay hay và gởi lời mời kết bạn. Một ngày sau, người ấy chấp nhận lời mời. Anh và “Ngô Dụng” hoàn toàn chưa biết mặt nhau, song sau khi vào facebook của bạn, thấy bạn thơ văn hay, không phát ngôn bậy bạ, đoán là người đàng hoàng nhưng cũng chưa dám kết thân, chưa dám tâm sự nhiều.
Một buổi tối, anh vào facebook đọc thơ “Ngô Dụng” rồi bình phẩm, sau đó gởi tin nhắn hỏi: “Vì sao bạn lấy tên Ngô Dụng?”. Bạn trả lời: “Mình thích tiểu thuyết Thủy hử, thích nhân vật này”. Bạn hỏi lại: “Sao bạn đặt tên Gia Cát Lượng?”. “Mình thích Gia Cát Lượng, tuyệt trí, song suốt đời vẫn trung trinh với chủ” - anh trả lời. Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện các nhân vật trong truyện, trong phim, rồi bình phẩm thơ ca, thấy rất hợp và cùng suy nghĩ với nhau. Thế là từ đó, anh và bạn rất thân với nhau trên facebook. Hình như, tình bạn cũng như tình yêu, có nhiều người quen nhau mấy chục năm, nhưng không thể kết thân được. Cũng có nhiều người tuy mới gặp nhau nhưng đã trút bầu tâm sự, trở thành tri âm tri kỷ với nhau.
Từ miền núi xa xôi, “Ngô Dụng” tay xách nách mang quà xuống thăm “Gia Cát Lượng” ở miền biển. Trước là thăm, sau là du lịch một chuyến cho biết đó đây. Hai người gặp nhau, tay bắt mặt mừng, được dịp trà tửu thâu đêm. Anh nhiệt tình đưa bạn đi khắp nơi. Lúc bịn rịn chia tay, anh không quên tặng bạn tôm hùm, mực ống…, đặc sản đắt giá miền biển.
Bạn cảm động vô cùng. Về đến nhà, bạn điện thoại báo cho anh biết chuyến đi an toàn và hỏi:
- Món mực này nấu như thế nào cho ngon?
Anh vốn nghèo, mang tiếng làm cơ quan nhà nước nhưng thực chất chỉ làm bảo vệ. Cuộc sống thật của anh đánh vật với cơm áo, luôn khó khăn, ít khi ăn tôm hùm, mực ống... Trước đây anh có ăn, nhưng giờ quên hương vị của nó rồi. Hơn nữa, anh không rành việc nấu nướng. Vì vậy, thấy bạn hỏi, anh ngập ngừng, im lặng, không biết nói sao...
Bạn cũng đâu hiểu rằng, số tiền mà anh đãi và mua quà cho khách đó là tháng lương mà anh chưa kịp đưa cho vợ tiền đóng học phí cho con...
. Truyện ngắn của Lê Đức Quang