Một ngày cuối thu.
Trong phòng học của An, thằng Bình cầm con voi đất ngắm nghía, châm chọc: "Anh An nắn con voi đẹp quá. Anh phải nắn thêm ông An con ngồi trên lưng với điểm mười treo lộn ngược trước ngực".
Một ngày cuối thu.
Trong phòng học của An, thằng Bình cầm con voi đất ngắm nghía, châm chọc: “Anh An nắn con voi đẹp quá. Anh phải nắn thêm ông An con ngồi trên lưng với điểm mười treo lộn ngược trước ngực”. Đang làm bài tập toán, An không tập trung suy nghĩ được vì giọng nói léo nhéo của Bình. Nó gắt: “Mày có im cho tao làm bài không!”. Bình nheo một bên mắt nhìn An: “Anh làm bài bằng óc và bằng tay, còn em nói bằng miệng thì có ảnh hưởng gì đâu.”. Nhìn nét mặt giễu cợt và nghe giọng láu cá của đứa em hay đùa dai, An nổi cáu xô ghế đứng dậy, quát lên: “Đi ra ngoài!”. Bình bất ngờ trước sự tức giận của anh, nó lùi lại và chới với vì đụng chân gường phía sau, con voi đất tuột tay rơi xuống đất gãy nát. “Mày làm hỏng con voi của tao rồi!”. An la lên thì mẹ nó xuất hiện. “Việc gì mà làm ầm lên thế?”. Miệng hỏi nhưng khi nhìn thấy hiện trạng, Hồng thoáng hiểu. Lượm con voi đất đặt lên bàn, chị nói với An: “Em nó dại. Thôi con nặn lại”.
Rồi chị kéo thằng Bình đi.
Chị dắt con đi ra thì thấy Thanh, chồng chị đứng ở cửa tự bao giờ. Anh vào phòng cầm con voi đất lên xem, nói với An: “Con chịu khó nặn lại; thu xếp sách vở rồi đi dọn cơm với mẹ. Đừng cau có như thế”. Nhưng An vẫn tức tối đứng yên nhìn con voi đất trên bàn. Chợt nó hét toáng lên: “Con không nặn! Con không dọn! Con không ở nhà nữa!” rồi chạy vụt ra ngoài trước sự sửng sốt của Thanh. Anh đứng bất động hồi lâu mới ý thức rõ ràng sự việc vừa xảy ra. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Anh nhìn quanh rồi chụp cây thước bảng trên bàn…
“Anh Thanh!”. Vợ anh giằng cây thước trong tay chồng, kéo anh ngồi xuống thềm cửa, nhỏ nhẹ: “Từ từ đã mình. Đánh con lúc này không tốt đâu. Mình nên nghe em”. Thanh nhìn vợ, lắc đầu chán nản. Anh không ngờ cơ sự đến nỗi này. Bao lâu nay anh vẫn lo cho cái tính lầm lỳ gắt gỏng của An. Không biết nó nghĩ gì? Anh nắm tay vợ cảm động: “Em tốt quá! Thật phúc cho cha con anh”.
* * *
Dọn bữa cơm chiều ra mâm rồi chờ cha con Thanh trở về, Hồng nghĩ đến sự việc vừa xảy ra. Chưa bao giờ trong gia đình có sự lớn tiếng cãi vã giữa vợ chồng con cái. Chị luôn lèo lái cho gia đình êm ấm. Dù vậy, chị vẫn cảm nhận có một lá chắn mỏng manh ngăn chị với thằng An. Chị có thể dùng roi vọt với Bình, nhưng với An thì không thể. Người đời luôn soi mói… Thương con như nhau nhưng không thể hành xử với chúng như nhau mới thật khó xử cho chị. Cái quá khứ không hề mong muốn luôn ám ảnh chị để luôn nhắc nhở chị phải sống sao cho tròn với tiếng gọi mẹ của đứa trẻ…
Ngày ấy, cũng vào cuối thu, khi thằng Bình mới hai tháng tuổi, Hồng chết điếng khi biết được chồng có con với người bạn thân nhất của chị. Một người lạ tìm đến nhà trao tận tay Thanh một bức thư. Đọc những dòng chữ lạ lẫm xiên xẹo, Thanh sửng sốt khi biết mình có thêm một đứa con trai và mẹ đứa bé vừa được ba tháng tuổi đang trong cơn nguy kịch. Còn Hồng, đang trên tầng cao hạnh phúc, chị rơi vụt xuống vực thẳm đau khổ vì bị phản bội...
Khi cơn bão lòng lắng xuống, vợ chồng Hồng đi đến nơi đã được chỉ dẫn. Lan nằm thiêm thiếp trên gường, hai mắt nhắm nghiền, người gầy khô. Như có linh tính mách bảo, Lan mở mắt nhìn đứa bé đang được một bé gái ôm trên tay rồi nhìn vợ chồng Hồng, miệng mấp máy như muốn nói điều gì. Nhưng tất cả đã ngưng đọng trên đôi môi vừa hé. Ôi! Ánh mắt trước phút lâm chung lóe lên dù chỉ trong chớp mắt thôi mà chất chứa bao nỗi niềm. Hồng ôm đứa bé và bỗng thấy lòng mình xốn xang một sự cảm thông. Từ đây, đôi bầu ngực của chị sẽ sẻ chia hai dòng sữa đều nhau cho hai đứa trẻ.
* * *
“An, con”. An giật mình khi nghe tiếng gọi. Nó quay lại thì thấy cha đang ở phía sau lưng. Nó bật thốt lên “Cha!” rồi gục đầu vào ngực cha khóc tức tưởi.
Thanh ôm con trong vòng tay và cứ để mặc cho nó khóc. Chính lòng anh cũng đang dào dạt sóng xô. Anh như sống lại một thời lầm lỡ, thấy lại từng giọt nước mắt của người xưa. Người con gái đã cùng anh đi vào miền hạnh phúc ngắn ngủi…
- Cha ơi! Cha tha lỗi cho con. Con hứa sẽ không bao giờ dám nữa.
Thanh choàng tỉnh khỏi cơn mê. Anh nâng thằng An đứng dậy, nói: “Mình về nhà thôi con”. Thằng An sung sướng cảm nhận cử chỉ yêu thương và lời nói êm dịu của cha. Nó cứ tưởng sẽ bị cha đánh, la mắng. Bỗng dưng trong lòng nó phát sinh một tình cảm mới lạ. “Cha ơi! Con sẽ dịu dàng với mẹ và hòa thuận với em để cha vui lòng”. Thanh ngây ra nhìn con. Đứa con thường ngày lầm lì cáu bẳn, nó nói gì? Và khi hiểu ra, anh ôm đầu con ghì vào ngực mình sung sướng.
Hai cha con nắm tay nhau đi về. Về mái nhà có người phụ nữ sẻ chia dòng sữa của mình nuôi lớn một hình hài…
Truyện ngắn của Phụng Tú