08:06, 10/06/2016

Tình người

Hắn từ từ mở mắt, xung quanh hắn là một màu trắng xóa. Hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường hắn vội reo lên: "Cậu ấy tỉnh rồi!"...

Truyện ngắn của Hoàng Bích Hà

Hắn từ từ mở mắt, xung quanh hắn là một màu trắng xóa. Hai người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường hắn vội reo lên: “Cậu ấy tỉnh rồi!”. Nghe tiếng nói, hắn nhắm mắt lại, nghĩ việc gì đã xảy ra với mình? Đúng rồi, sáng nay hắn đi làm công việc mà thường ngày hắn vẫn làm ở trên ô tô buýt, bến xe và ga tàu…

Một bàn tay mềm mại đặt lên trán hắn, với một giọng nói nhẹ nhàng: “Cô cứ cho cậu ấy uống thuốc theo phác đồ điều trị, khi nào cậu ấy tỉnh hẳn thì cho cậu ấy đi xét nghiệm máu và chụp X-quang”. Tiếng cô y tá phân trần: “Anh này đưa vào đây không có người thân, giấy tờ tùy thân cũng không có, lại không có một đồng xu dính túi, trưởng khoa tính sao đây?”. “Cứ nói tôi bảo lãnh, sau này hẵng hay”.

Hắn nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, xa dần, toàn thân hắn đau ê ẩm. Hắn nghĩ mông lung, bác sĩ đó là ai mà sao lại tốt với mình như vậy nhỉ? Hắn thừa biết thời buổi này, vào bệnh viện mà không có tiền thì chưa chắc được đoái hoài đến. Chính mẹ hắn trước đây cũng đã từng nói với hắn như vậy. Vậy mà giờ đây, đối mặt với thực tế, hắn không thể nào tin nổi...

“Anh là Tâm phải không?”, tiếng cô y tá cắt ngang luồng suy nghĩ miên man của hắn. Hắn nhanh nhảu trả lời: “Dạ, phải”. “Anh đi theo tôi lên gặp bác sĩ trưởng khoa”. Trước mặt hắn là một phụ nữ trạc bốn lăm, bốn sáu tuổi, khuôn mặt phúc hậu đoan trang. Hắn ngờ ngợ như đã gặp người này ở đâu đó một lần rồi. Hắn cúi mặt xuống khi bắt gặp cái nhìn của bác sĩ trưởng khoa, miệng lắp bắp không thành tiếng: Chẳng lẽ là người đó sao? Nhưng rồi hắn lại tự trấn an: Không! Không thể như thế được, nếu đúng là người đó, sao không nhận ra hắn. Hay người giống người cũng nên, mình đã “trông gà hóa quốc” mất rồi. Bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng bảo hắn: “Cậu Tâm, mẫu máu xét nghiệm của cậu cho thấy cậu nghiện ma túy, vậy cậu có đi cai nghiện không?”. Hắn ấp úng trả lời: “Nhưng cháu kiếm đâu ra tiền ạ?”. Nụ cười của bác sĩ trưởng khoa đã làm yên lòng hắn. Khi tiễn hắn ra khỏi phòng, bác sĩ chìa tay ra bắt tay hắn, tay hắn chạm vào miếng gạc đang băng trong lòng bàn tay của bác sĩ. Hắn khẽ rùng mình.

Về đến phòng, hắn quả quyết: Đúng rồi! Đúng là người phụ nữ đó, cùng với giọng nói đó thì hắn không thể nhầm được. Tối hôm ấy trời lất phất mưa, mới 20 giờ 30 phút mà đường phố vắng tanh, lâu lâu mới có vài chiếc xe máy chạy ngược chiều nhau. Cơn nghiện làm hắn vật vã. Hắn thất thiểu đi ra đường xem có kiếm chác được gì để giải quyết cơn nghiện. Bỗng từ xa, một chiếc xe đạp mini đang dần tiến về phía hắn, trên xe là một phụ nữ, cái ghi đông treo lủng lẳng một chiếc giỏ xách. Người phụ nữ vừa đạp xe vừa ra chiều suy nghĩ một điều gì đó nên không để ý đến xung quanh. Bất thần hắn nhào ra, xô vào người phụ nữ làm cho chiếc xe đạp và người đổ kềnh ra đường. Nhanh như một tia chớp, hắn giật lấy cái giỏ xách. Để khỏi bị theo, hắn đã dùng con dao nhọn sắc bén, chọc thủng lốp xe của nạn nhân, mặc cho chị cầu khẩn van xin, nhưng hắn bỏ ngoài tai. Hắn nhìn thấy rất rõ bàn tay chị đầm đìa máu, giờ nghĩ lại hắn thấy lạnh xương sống. Trong cái giỏ xách hắn giật được hôm đó, có một chiếc điện thoại di động đời mới, một ống nghe khám bệnh, cùng với vài trăm ngàn đồng. Hắn đã bán hai thứ đó được hơn một triệu đồng, ngoài ra còn có chứng minh nhân dân và một số giấy tờ khác, hắn đã vứt xuống sông để phi tang.

“Cậu Tâm, dậy uống thuốc!”. Trước mặt hắn là bác sĩ trưởng khoa và cô y tá hôm nọ. Bác sĩ đưa cho hắn một tờ giấy xuất viện và tờ quyết định của trung tâm cai nghiện. Cầm tờ quyết định mà hắn không tin vào mắt mình. Tay hắn run run nằm gọn trong lòng bàn tay của bác sĩ. Tiếng bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng: “Cháu đừng làm nghề đó nữa, ráng sống tử tế nghe Tâm!”. Hắn nói không thành tiếng: “Cháu xin lỗi cô và mong cô tha thứ. Cháu xin hứa với cô cháu sẽ trở thành người lương thiện”.

Lên xe đến trung tâm cai nghiện, mắt hắn nhòa đi...

H.B.H