Một hôm, tình cờ người cháu 20 tuổi mang hộp quà sính lễ xưa của bà nội cho nó ra hỏi tôi: “Cây mù u là cây gì...
Một hôm, tình cờ người cháu 20 tuổi mang hộp quà sính lễ xưa của bà nội cho nó ra hỏi tôi: “Cây mù u là cây gì? Có quý không mà hình dạng bông của nó được người xưa dùng làm đôi bông tai vậy chú?”. Nghe nó hỏi mà tôi giật mình. Nếu cháu tôi không hỏi, có lẽ cây mù u với tôi đã mờ khuất đâu đó trong ký ức.
Hồi ấy, quê tôi còn rất nhiều cây mù u, thứ cây vỏ xù xì, đen mốc, bông không đẹp, chỉ tròn tròn đơn giản vậy mà thơm một cách lạ lùng. Mù u thường trổ bông vào mùa cấy. Trời càng nắng, mùi thơm càng nồng. Giữa trưa, mấy cô thợ cấy mồ hôi nhễ nhại, vậy mà chỉ cần một cơn gió mang đến cái mùi thơm đặc trưng của bông mù u là mọi nỗi mệt nhọc như tan biến hết. Mấy bác cày ruộng còn cho rằng, mùi thơm của bông mù u giống mùi thơm bánh thửng, giữa trưa đói bụng ngửi được là thấy no liền! Tuổi thơ quê mùa của tôi rong chơi cả ngày cùng đám bạn, thấy gì ăn nấy, có khi là trái khế chua, củ khoai lùi… rồi uống nước lã, đêm về chột bụng, vỏ mù u lại là một vị thuốc.
Trong lam lũ của miền quê, cây mù u gắn với bao việc đồng áng, suốt đời chung thủy bên bờ mương thửa ruộng. Tôi cũng sinh ra và lớn lên từ ruộng đồng, vậy mà chỉ mấy năm xa quê, đã gần như quên đi những nụ hoa tròn tròn chân chất ấy. Chẳng trách gì cháu tôi, những đứa trẻ từ nhỏ sống giữa đô thị náo nhiệt, làm sao biết được cây mù u, làm sao biết được bao điều thân thương ở quê cha đất tổ.
ĐÀO VĂN ĐẠT
Theo Phụ nữ
